Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình theo đạo Phật. Khi tôi còn nhỏ, ba má tôi làm chủ một trại cưa ở Saigon. Công việc làm ăn thịnh vượng. Khoảng năm 1960, ba tôi bị vu cáo, phải vào tù. Khi bị giam ở Chí Hòa, ông có dịp tiếp xúc với các giáo sĩ Mỹ. Họ vào khám để giảng Tin Lành. Theo lời ba tôi, sau những lần nghe giảng, ông không thật sự cảm động; nhưng nghĩ rằng những người Mỹ này có thể can thiệp để giúp mình thoát khỏi cảnh tù tội nên ba tôi bằng lòng theo đạo và cũng chẳng hiểu vì lý do nào, ông được thả sau đó không bao lâu. Khi về nhà, ông có dẫn tôi đi nhà thờ. Lúc bấy giờ tôi còn nhỏ khoảng 8, 9 tuổi; nhưng khung cảnh thờ phượng trong những ngày Chúa Nhật vẫn còn in đậm trong trí nhớ tôi. Rồi chúng tôi không nhóm lại nữa. Ba má tôi tiếp tục cúng lạy trong những dịp giỗ tết.
Năm 1975, chúng tôi sang Mỹ theo làn sóng tỵ nạn. Tôi đã lập gia đình và có con. Chúng tôi làm chủ một cơ sở thương mại rất đông khách ở thành phố này. Ba má tôi ở chung với vợ chồng tôi. Anh chị em tôi cũng mua nhà cùng khu subdivision. Đời sống vật chất đầy đủ, thành công. Dầu vậy, có vài vấn đề làm tôi đau buồn không ít: con trai tôi 14 tuổi rất ham chơi, nghe lời bạn bè rủ rê và nhiều lần bỏ nhà ra đi. Chồng tôi tuy rất siêng năng làm ăn nhưng mỗi năm, anh thích sang Las Vegas để chơi trò may rủi và năm nào cũng thua vài ngàn đô la trong vòng một tuần lễ.
Cách đây hai năm, ba tôi hay bị đau ốm và ho nhiều. Khi khạc nhổ, thỉnh thoảng tôi thấy có một ít máu lẫn trong nước miếng của ông. Chúng tôi đưa ba tôi đi khám bệnh. Sau nhiều thử nghiệm, bác sĩ cho biết ông bị ung thư phổi. Nghe tin, gia đình tôi rất đau buồn vì biết rằng ung thư phổi là một chứng nan y. Rồi một hôm ba tôi lâm bệnh nặng. Ông ho, ói nhiều máu và không thở được dễ dàng. Chúng tôi cấp tốc đưa ông vào bệnh viện. Ông kiệt lực, thở thoi thóp. Mỗi lần ho, ông lại ói ra máu. Sau hơn một tuần, các bác sĩ tuyên bố là bệnh của ba tôi đã đến giai đoạn cuối cùng. Nếu muốn, chúng tôi có thể đưa ông về nhà, gần gủi người thân yêu trong thời gian này. Nghe xong, mọi người khóc nức nở rồi thay nhau túc trực bên giường bệnh. Một buổi tối ba tôi tỉnh dậy, ra dấu muốn nói chuyện. Má tôi và tôi cố gắng nghe. Ông nói với giọng yếu ớt: “con tới nhà thờ cầu nguyện, xin Chúa cứu ba”. Lúc ấy đã hơn 11 giờ đêm, tôi bàn với cô em đến một nhà thờ để nhờ người cầu nguyện cho ba tôi. Cô em tôi không chịu, nói: “bây giờ đã nửa đêm, mình chẳng biết nhà thờ nào cả, và ai còn ở lại vào giờ này? Hơn nữa, em với chị là đàn bà; khi mình ra khỏi xe, nếu có ai tấn công, mình se ̃không phản ứng kịp. Vả lại, ba đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê nên nói như vậy chứ ba có đi nhà thờ đâu, bây giờ lại muốn tụi mình cầu nguyện với Chúa!”. Tôi cũng có ý nghĩ như em tôi; nhưng thương ba, mong ông được lành bịnh, tôi mạnh dạn lái xe đi một mình. Khi đến một nhà thờ gần đấy, tôi vào parking lot. Nhìn chung quanh vắng vẻ, bãi đậu xe không một bóng người, tôi lại thấy sợ. Cuối cùng, lấy hết can đảm, tôi khóa xe và tiến tới cửa nhà thờ. Lúc ấy không biết phải cầu nguyện như thế nào, tôi đứng tựa vào cửa, khóc và nói thành tiếng: Chúa ơi, xin chữa bệnh cho ba con. Nếu ông hết bệnh, con sẽ tin Chúa! Vừa nói xong, tôi cảm thấy lòng bình an lạ thường. Tôi lên xe, lái về nhà sau một ngày dài mệt mỏi và căng thẳng. Sáng sớm, tôi vào thăm ba tôi. Các em tôi cũng lần lượt có mặt. Má tôi ở lại suốt đêm. Bà cho biết ông vẫn trong tình trạng mê mệt. Đến trưa, ba tôi có mở mắt nhưng không nói năng gì cả. Tối hôm ấy tôi ở lại nhà thương để má tôi về nhà nghỉ ngơi. Ngày kế tiếp ba tôi có vẻ tỉnh táo, bớt ho, sắc mặt tươi tắn. Bảc sĩ vào khám bệnh̃, nhìn ba tôi với ánh mắt ngạc nhiên nhưng không nói gì cả. Ba tôi nằm bệnh viện thêm một tuần, sức khỏe càng ngày càng khả quan. Những lần ho, ông không còn khạc ra máu nữa. Rồi ba tôi được đưa về nhà sau khi đã trải qua nhiều thử nghiệm, chụp quang tuyến… Vài tuần sau tôi đưa ông trở vào bệnh viện. Với một giọng trang trọng, vị bác sĩ điều trị cho ba tôi nói: ” Tôi tin chắc đây là một phép lạ mà chúng ta không thể giải thích. Những dấu hiệu ung thư đã hoàn toàn biến mất. Xin chúc mừng bà và gia đình!”. Vị bác sĩ vừa dứt lời, tôi bật khóc nức nở. Tôi biết chắc rằng phép lạ đã xảy ra: Chúa đã nhậm lời cầu nguyện của tôi trước cửa nhà thờ đêm ấy!
Sau khi ba tôi lành bệnh, tôi không biết nên đi nhà thờ nào. Rồi một hôm, có hai bà khách vào tiệm của tôi. Trong khi trò chuyện, họ mời tôi đi nhà thờ Tin lành . Tôi mừng quá vì thấy Chúa đã giải quyết nỗi phân vân lựa chọn của mình. Từ khi đi nhóm thờ phượng Chúa, được nghe ông Mục Sư dạy lời Ngài, được thông công với anh chị em trong Hội thánh, càng ngày đức tin của tôi càng tăng trưởng. Tôi mong mỏi đến ngày Chúa nhật để đi học Trường Chúa Nhật, nhóm thờ phượng, gặp gỡ mọi người. Nhưng thấy tôi đi nhóm mỗi tuần, chồng tôi tỏ ý khó chịu. Một buổi chiều Chúa nhật trong giờ cơm, chồng tôi nói bâng quơ: ” Mấy ông sư bên đạo Phật, mấy ông mục sư Tin Lành, mấy ông cha bên Công giáo có tài ăn nói nên lôi cuốn được các bà nhẹ dạ…”. Khi nghe anh ấy xúc phạm đến tôi tớ Chúa, tôi nổi giận định cãi lại nhưng ngay lúc ấy Chúa nhắc tôi phải im lặng. Tôi tiếp tục cầu nguyện cho chồng con, ba má tôi. Sau khi lành bệnh, ba tôi chẳng nhớ ơn Chúa và vẫn tiếp tục cúng lạy.
Lúc chưa tin Chúa tôi có đặt bàn thờ thần tài trong tiệm. Ngày nào tôi cũng bày diã hoa quả, đốt nhang cúng vái. Từ khi tin Chúa và biết “ngươi chớ có một thần nào khác”, tôi quyết định dẹp bỏ. Nhưng trước khi dẹp, tôi cầu nguyện xin Chúa Thánh Linh ở cùng môi miệng tôi và giúp cho công việc thương mãi để chồng tôi không có cớ bắt bớ việc tôi làm. Sau khi cầu nguyện, tôi tỏ ý của mình. Anh nói: “nếu em muốn thì cứ dẹp”! Mấy người khách vào tiệm, thấy tôi đang dẹp bàn thờ thì sợ hãi lắm vì họ tin vào quyền lực của tượng ấy; nói rằng tôi sẽ gặp những điều không may. Nhưng Chúa cho công việc làm ăn càng ngày càng phát đạt, tiền bạc thu vào nhiều hơn trước. Cảm tạ Chúa về quyền năng của Ngài!
Dẫu vậy, tôi còn một nỗi bất an nơi lòng. Số là chồng tôi có đeo một sợi dây chuyền và mặt dây chuyền là một tượng bằng cẩm thạch. Vì thế, dù đã dẹp được tượng trong tiệm, hằng ngày tôi vẫn phải đối diện với cái tượng trên cổ anh! Nhiều lần tôí ngỏ lời không muốn anh đeo nó nữa, nhưng chồng tôi chẳng chịu tháo ra. Tôi lại cầu nguyện xin Chúa giải quyết vấn đề này. Rồi mùa hè năm ngoái, vợ chồng tôi dẫn cô con út đi South Padre Island nghỉ ngơi trước khi cháu bắt đầu năm học mới. Một buổi chiều, tôi ngồi trên bờ trong khi chồng con tôi chơi đùa dưới nước. Chặp sau, chồng tôi tiến về phía tôi và cho biết sợi dây chuyền đã rơi mất từ lúc nào anh chẳng hay. Nghe anh nói, tôi thầm nguyện: Lạy Chúa, xin bày tỏ quyền năng Ngài. Cầu nguyện xong, tôi nói với anh:
– Để em xuống nước tìm thử xem
Chồng tôi cười:
– Nảy giờ anh và con bơi lội tới lui, biết chỗ nào mà tìm. Vả lại, sóng đánh như thế, sợi dây chuyền chắc bị vùi sâu dưới cát rồi. Dễ gì kiếm được một vật rơi xuống biển! Anh cũng thấy tiếc. Sợi dây với cái mặt cẩm thạch cũng khá mắc tiền. Nhưng thôi, của đi thay người.
Tôi không trả lời. Bước xuống nước, tôi đi ra một quãng rồi lấy tay bới cát tìm kiếm. Lúc đang đứng khom mình, một đợt sóng lớn ngoài xa ập tới xô tôi ngã. Tôi vội chống hai tay xuống cát. Tay tôi chạm phải một vật gì dưới lớp cát biển. Tôi vội nắm chặt vật ấy, cố gắng gượng dậy. Vừa đứng lên, tôi xòe bàn tay ra: sợi dây chuyền nằm gọn trong tay! Lúc ấy, chồng tôi đã tới cạnh bên. Tôi ngẩng nhìn anh. Hai cánh tay của chồng tôi nổi da gà, sắc mặt anh lộ vẻ sửng sốt. Tôi đưa anh sợi dây chuyền với cái mặt cẩm thạch vẫn còn đó và bảo anh đeo vào cổ. Ngần ngừ một phút, anh trao lại cho tôi: “Em cất đi, từ nay anh sẽ không đeo nó nữa!”
Sau mùa hè năm ấy, anh bắt đầu đi nhà thờ với tôi mỗi tuần. Thỉnh thoảng bạn bè rủ anh đi chơi vào ngày Chúa nhật, anh từ chối và làm chứng về những quyền phép Chúa đã ban cho gia đình chúng tôi. Thật tôi có cớ lớn cảm tạ Ngài!
Như tôi đã kể, tôi có một con trai 14 tuổi. Cháu nghe lời rủ rê, bỏ nhà đi theo bạn bè. Tôi đau buồn, tìm lời khuyên dạy không được, phải gửi cháu vào nội trú. Tiền ăn ở, học phí rất tốn kém. Kỹ luật trường khắc khe; thế mà cháu vẫn tìm cách trốn về với đám bạn. Khi chưa tin Chúa, tôi khổ sở vô cùng về cháu. Những lần cháu đi, tôi bỏ công việc làm, lặn lội tìm con. Nhiều đêm tôi chỉ ngủ vài tiếng đồng hồ; mặt mày hốc hác, sức khỏe hao mòn. Mỗi lần xem TV, nghe tin có những thiếu niên đi ăn cướp giết người vừa bị bắt, tim tôi thót lại, cứ nghĩ dại chẳng biết con mình có trong đám ấy không…
Việc con tôi ngỗ nghịch là một thử thách lớn trong những ngày tôi mới tin Chúa. Tôi đã nghĩ rằng Chúa không nghe lời tôi cầu xin, không đưa cháu về với gia đình như ý tôi. Nhưng càng học kinh thánh, tôi biết mình suy nghĩ nông cạn vì chúng ta không thể bắt buộc Chúa làm theo điều chúng ta muốn. Tôi cũng hiểu thêm rằng trên bước đường theo Chúa, đôi khi chúng ta phải trải qua các thử thách đau thương vi Chúa luyện dạy con cái Ngài có tấm lòng vâng phục trọn vẹn và một đức tin mạnh mẽ, biết trao gánh nặng cho Ngài. Tôi yêu thích lời Chúa, nhất là Thi thiên. Nhiều câu trong sách này đã an ủi tôi rất nhiều: “Dầu khi tôi đi trong trũng bóng chết, tôi sẽ chẳng sợ tai họa nào vì Chúa ở cùng tôi“, hoặc câu : “Tôi ngước mắt lên trên núi: sự tiếp trợ tôi đến từ đâu? Sự tiếp trợ tôi đến từ Đức Giê Hô Va, là Đấng đã dựng nên trời và đất“. Lòng tôi bình an. Xin Chúa ở cùng con trai tôi và giúp chúng tôi đặt trọn niềm tin nơi Ngài dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Cảm tạ Chúa vì Ngài đã thi thố những phép lạ trong đời sống tôi, cứu chuộc chúng tôi qua dòng huyết Giê Xu. Chúa vẫn đang chờ đợi và đến với bất cứ ai có lòng tìm cầu Ngài như lời Ngài đã phán:” Nầy ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng ta mà mở cửa cho, thì ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người, và người với ta…”
VÂN ANH
Viết theo lời làm chứng của bà H.S. (1994)
Theo songdaoonline.com
*** Sau khi đọc bài này, nếu bạn thấy lòng mình cảm động và được thúc giục tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-su, thì xin bạn thành tâm cúi đầu cầu nguyện với Chúa như sau:
” Kính lạy Đấng Tạo Hóa, con biết con là người có tội. Con đã xa cách Chúa, sống theo đường lối và ý riêng mình. Hiện con đang đi trên đường dẫn đến sự hình phạt đời đời. Tạ ơn Chúa, vì Ngài đã đến trong thế gian, chịu chết thay cho con để đền tội con trên thập tự giá. Giờ đây, con quyết tin nhận Chúa làm Cứu Chúa của con, xin Chúa tha tội cho con và tiếp nhận con làm con cái yêu dấu của Ngài. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Cứu Giê-su, Amen.”
________________________________________________________________________