Người xưa thường bảo thời gian thấm thoát thoi đưa hay thời gian như bóng câu qua cửa sổ …
Trước đây tôi thường dại dột nghĩ tôi có quyền lựa chọn những gì tôi muốn, những gì tôi thích; tôi chọn cho tôi những người bạn, những ngành học, những bộ quần áo tôi muốn, tôi thích nhưng bây giờ tôi biết tôi đã sai. Tôi chẳng thể lựa chọn được gì, tôi sẽ chẳng có gì ngoài sự tồn tại thể xác một cách trần trụi thô tục bởi tất cả những gì tôi có đều do bàn tay của Thượng đế ban phát, Thượng đế sắp đặt theo chương trình của Ngài. Ngài luôn lựa chọn cho tôi con đường đi tốt nhất cho con cái Ngài mà một người trần mắt thịt như tôi không thể hiểu hết dụng ý của Ngài.
Tôi được gọi và được chọn…
Ngày đặt chân đến Mỹ, tôi thầm nghĩ tôi đã mất nhiều thứ bởi xa gia đình, xa bạn bè, những yêu thương cũng bị lạc mất nơi nao chẳng rõ. Tôi đã không khóc, cố dặn mình cuộn tròn trong vỏ ốc tăm tối để sống. Hơn nữa tôi đâu nghĩ mình có thể đặt chân trên mảnh đất này; có lẽ, Chúa đã nhìn thấy tôi – một con chiên bị lạc, một đứa con hoang – cần được che chở, cần được bảo bọc và nuôi lớn lên trong tổ ấm, trong vòng tay ấm áp của Ngài. Để từ đó tôi được hồi sinh với một sức sống mạnh mẽ, hơn khôn ngoan hơn. Tôi thật sự cảm tạ ơn Ngài – Cha của những người cha, Vua của các vị vua- đã gọi tôi và chọn tôi bởi tôi biết “Vì nhiều người được gọi nhưng ít người được chọn”(Mathiơ 22: 14). Tôi trở thành người may mắn, người hạnh phúc bởi tôi là một trong số rất ít người được Chúa chọn.
Ngày trước,
Tôi đã sống – không – đó chỉ là sự tồn tại khi thấy đời sống của mình vô vị. Tôi đã thầm hỏi mình sống vì điều gì? Sống để làm gì? Và sống cho ai? Tất cả chỉ là những câu hỏi bi quan, vô thức. Tôi luôn sống trong sợ hãi, trong lo toan và trong cả những hờn ghen nhỏ nhoi. Tôi đã tự trả lời rằng “Sống để chết…” Thể xác của tôi lớn dần cùng thời gian nhưng tâm hồn tôi phát triển theo chiều tỉ lệ nghịch – teo dần yếu đuối dần và xuống cấp trầm trọng. Nhưng, tôi đâu hề nhận thức được điều đó, tôi càng ngày càng lún sâu hơn vào bùn lầy của tội lỗi.. Tôi càng cố vẫy vùng để thoát ra bao nhiêu thì càng bị nhấn chìm vào nó sâu hơn. Tôi là con chiên lạc đang liều lĩnh tự tìm đường về mà bướng bỉnh không hỏi ai cũng cố chấp không nhờ vả vào GPS. Cảm ơn Chúa! Tình thương của Ngài quá bao la vĩ đại, ánh mắt Ngài thấu suốt khắp nhân gian, Ngài đã nhìn thấy tôi, đưa bàn tay cứng rắn của Ngài nắm chặt bàn tay tôi nhấc bổng tôi lên khỏi vũng sình lầy ấy…
Tôi bắt đầu có Chúa,
Bắt đầu được Người cho bú những dòng sữa ngọt ngào của tâm hồn; tôi được ru ngủ trong chiếc nôi đong đưa với những lời hát ru êm ái của tình yêu thương:Tình yêu thương hay nhẫn nhục, tình yêu thương nhân từ, không ghen ghét, không khoe khoang, không kiêu ngạo, không khiếm nhã, không tìm tư lợi, không dễ nóng giận, không ghi nhớ việc ác, không vui về việc bất chính nhưng chung vui trong sự thật. Tình yêu thương dung thứ mọi sự, tin tưởng mọi sự, chịu đựng mọi sự.[1 Côrinhtô 13: 4-7]. CHa bắt đầu bón cho tôi từng muỗng cháo, dỗ dành tôi trong giấc ngủ an lành, nuôi dưỡng tôi, dạy tôi sự khôn ngoan trong cuộc sống hằng ngày. Đức Thánh Linh đã sửa sai, đã thay đổi tôi, uốn nắn tôi nhiều thật nhiều. Hạnh phúc trong tôi vỡ oà, xúc động ngập hồn vì Cha đã ban tặng tôi nhiều hơn tôi vẫn nghĩ. Người nhìn thấy sự hư mất của tôi để cứu vớt tôi, tha thứ những tội lỗi mà tôi đã vướng phải. Hãy lắng nghe lời Ngài trong Mathiơ 18: 12 – 14 “Các con nghĩ thế nào? Có người kia có 100 con chiên, một con đi lạc mất; người đó không để chín mươi chín con kia lại trên đồi và đi kiếm con bị lạc sao? Khi kiếm được rồi, thật, ta bảo các con, người đó vui mừng vì nó hơn là 99 con không bị lạc. Cũng thế, Cha các con ở trên trời không muốn một người nào trong những người bé mọn này bị hư mất”. Và tôi là con chiên thứ 100 bị lạc mất vừa được tìm thấy và trở về ngôi nhà chung của Ngài. Con chiên thứ 100 ấy được ưu ái nhiều được cưng chiều nhiều trong những ngày đầu được tìm thấy. Tròn một năm sống trong tổ ấm, trong vòng tay yêu thương của Đức Chúa Trời tôi đã được hồi sinh thực sự hay nói khác hơn một lần nữa tôi được sinh ra trong khoẻ mạnh, trong chan chứa tình thương và sự cứu rỗi.
Những bước đi đầu tiên…
Tôi dần lớn lên trong tổ ấm của mình nhưng qua rồi thời được ẵm bồng bú mớm, tôi bắt đầu chập chững những bước đi đầu tiên xiêu vẹo và loạng choạng suýt ngã. Chúa biết, Chúa thấy nhưng Ngài không hề ẵm bồng tôi như trước cũng không hề bỏ rơi tôi; Ngài dõi theo từng bước chân của tôi một cách lặng lẽ bằng ánh nhìn âu yếm động viên. Ngài cũng để tôi vấp ngã cho tôi biết đững dậy mạnh mẽ hơn; và mỗi lần vấp ngã, một lần đau, một lần đứng dậy tôi hiểu mình đã trưởng thành hơn trong Chúa. Trái tim tôi đang mang nhiều vết vá may chằng chịt của những yêu thương, những cho nhận từ bạn hữu, từ những bài học mà Ngài đã dạy dỗ. Tâm hồn tôi thanh thản hơn khi biết trông cậy mọi sự nơi Ngài, biết tin tưởng ở Ngài bởi Ngài không bao giờ bỏ quên tôi hay bất cứ ai là con cái Ngài. “Hãy xin sẽ được, hãy tìm sẽ gặp, hãy gõ cửa sẽ mở cho các con. Vì ai xin thì được, ai tìm thì gặp và ai gõ, cửa sẽ mở. Có ai trong vòng các con, khi con mình xin bánh lại cho đá, hay con mình xin cá lại cho rắn chăng? Nếu các con là người gian ác còn biết cho con mình quà tốt, huống chi Cha các con ở trên trời lại không ban điều tốt hơn cho những người cầu xin Ngài sao?”[Mathiơ 7:7-11] hay trong Esai 49: 15 có phán“Một người đàn bà có thể quên con mình đang bú. Hay không thương xót con trai một mình sao? Dù những người này có thể quên. Nhưng chính Ta sẽ không quên ngươi”
Đổi thay
Mỗi ngày qua đi, tôi đã đổi thay trong tiến bộ vì tôi biết vâng theo lời Ngài bằng tâm hồn của một đứa trẻ con- chân thành, kính sợ Đức Chúa Trời và biết yêu thương như Mathiơ 22: 37-39 đã dạy: “Hãy hết lòng, hết linh hồn, hết lý trí yêu kính Chúa là Đức Chúa Trời ngươi. Đó là điều răn thứ nhất và quan trọng nhất. Còn điều răn thứ hai cũng như thế: Hãy yêu thương người khác như chính mình.” Và tôi biết Chúa đang ngày một gần gũi hơn trong tôi, luôn quan tâm dõi theo từng hành động cử chỉ của tôi; Ngài yêu thương tôi bằng tình yêu thương không toan tính. Còn bạn thì sao? Bạn nghĩ gì về Người Cha vĩ đại của chúng ta? Tôi tin rằng những yêu thương mà Người ban cho chúng ta cũng được chúng ta dành tặng nhau trong vui vẻ, trong bình an, trong sự chở che của Người như 1 Corinhto 16: 13-14 dạy“Hãy tỉnh thức, hãy vững vàng trong đức tin, hãy can đảm, mạnh mẽ. Mọi điều anh chị em làm, hãy làm trong yêu thương”
Cảm ơn Chúa
Biết bao nhiêu là đủ để bày tỏ lòng biết ơn của đứa con dành cho Người Cha cao cả ngự trị ở Tầng Thượng Thiên? Tôi chỉ biết sống trọn lòng, trọn ý trong tình yêu thương của Ngài nghĩa là “thờ lạy Chúa là Đức Chúa Trời ngươi, và chỉ phụng sự một mình Ngài mà thôi” [Luca 4:8]. Cảm ơn Chúa đã chọn tôi, đã ban tặng tôi tình yêu thương bao la, cao cả của Ngài; cũng như ban tặng tình yêu thương cho những ai đang là con cái Ngài; chưa là con cái Ngài nhưng sẽ là con cái Ngài bởi lẽ “hầu cho hễ ai tin đến Chúa Cứu Thế Giêsu đều được sự sống đời đời” [Giăng 3: 16]
Ái Nhi
hoithanhstg.de