Tôi sinh ra và lớn lên tại Campuchia. Khi chiến tranh xảy ra, gia đình chúng tôi đã thoát được nạn lớn của chiến tranh qua sự giúp đỡ bằng một chuyến bay của chính hãng hàng không nội địa do ông dượng tôi làm phó giám đốc.

Khi sống tại đất nước này, gia đình chúng tôi thuộc vào tầng lớp khá “có máu mặt”, dòng họ bên nội tôi là hãng dầu cù là Miến Điện. Thật không ai có thể tính trước được ngày mai của mình. Với đời sống sung túc, ba tôi một người làm cho hãng Mỹ, ông là một kiến trúc sư có tài, những tòa nhà lúc đó (1962), theo như mẹ tôi kể lại, phần lớn là do ông vẽ. Mẹ tôi là người giỏi may vá, bà chủ của khoảng 10 thợ may, đồ bỏ mối ở các chợ Campuchia. Trong ký ức tôi vẫn nhớ mãi một cảnh sống thật sung túc của gia đình lúc đó. Ba má tôi hàng ngày vẫn âm thầm gửi gạo nuôi lính ở Việt Nam. Cho đến khi đất nước Campuchia biến động lớn bởi sự lật đổ chính quyền, lúc đó vua Xihanuc bị lật đổ. Gia đình tôi phải rời khỏi Campuchia “bỏ của chạy lấy người”, vì tình hình nguy hiểm cho người Việt Nam sống ở Campuchia lúc đó. Chúng tôi chỉ kịp mang 2 bao tiền (bao đựng gạo) và 2 cây vàng. Vì tiền Campuchia lúc đó được chứng nhận của Thụy Sĩ rất có giá trị, nhưng số tiền đó đã trở nên vô giá trị khi chính quyền “pôn pốt diệt chủng” lên cầm quyền. Gia đình chúng tôi trắng tay.

Về Việt Nam năm 1970, khi tôi mới 7 tuổi, nhìn đời với cặp mắt hồn nhiên, đơn giản, lòng rất vui mừng vì nghe Việt Nam rất đẹp, rất vui, có cải lương…một bức tranh đẹp về đất nước mình hiện ra. Tôi chỉ biết cuộc sống thật đơn giản, khi tôi được đi học, được vui đùa với đám bạn. Trong khi ba mẹ tôi đang phải vật lộn với cuộc sống mới. Với số tiền vỏn vẹn 2 cây vàng lúc đó, chúng tôi chẳng mua lấy nỗi 1 căn nhà. Bà cô ở Việt Nam, chị họ của ba tôi bên nội đã kêu chúng tôi về trú ngụ trong căn nhà thật lớn, đó là ngôi biệt thự ở đường Nguyễn Kim hiện nay. Gia đình chúng tôi làm lại từ đầu cho cuộc sống mới, má tôi lại bán vải ở chợ lớn, ba tôi vào làm kiến trúc cho sở công an thành phố. Mọi chuyện tưởng chừng êm đẹp, biến cố lại đến, khi cách mạng giải phóng năm 1975, toàn bộ các sạp vải của gia đình từ Sai Gòn đến chợ lớn đều bị đánh tan nát, ba tôi bị bắt đi học cải tạo, gia đình lại lâm vào cảnh khủng hoảng. Cho đến năm 1978, tôi đậu vào trường trung cấp nhạc của đoàn ca nhạc Bông Sen tổ chức thi tuyển. Với 4000 thí sinh dự thi, tôi đã được tuyển chọn vào hàng thứ 7 của tổng 24 thí sinh ca và 24 thí sinh múa. Không bao giờ tôi nghĩ rằng mình sẽ đi theo âm nhạc, mặc dầu tôi là học sinh cấp II và III của trường Hùng Vương. Lúc đó, tôi luôn là người hát sau khi chào cờ cho cả trường nghe mỗi đầu tuần, tôi luôn là người được may mắn trong các kỳ thi tuyển, ai cũng nói tôi may mắn, tiếng bình dân gọi là “số hên”.

Tôi đã được đào tạo 4 năm, sau khi tốt nghiệp, tôi có cơ hội đi lưu diễn một chuyến Đông Âu trong nữa năm (lúc đó chỉ đi những nước Xã Hội Chủ Nghĩa như Đức, Cuba, Tiệp, Bungari, Liên Xô, Lào…). Tôi lại “được hên” khi chỉ mới 21 tuổi, tôi là diễn viên trẻ nhất của những chuyến lưu diễn trong đoàn ca nhạc nhẹ Thành Phố. Lúc đó, chỉ có đoàn ca nhạc nhẹ là nổi tiếng ở Việt Nam. Những lần về, đoàn đã biểu diễn báo cáo lại cho thành phố với những đêm mà mọi người phải xếp hàng mua vé, thậm chí vé chợ đen từ trước Nhà hát Thành Phố kéo dài đến đường Đồng Khởi hiện nay. Tôi đã được “ông trời thương xót” khi được nếm trải đủ mùi hương của cuộc sống đầy danh vọng, vinh quang, tất nhiên đôi khi cũng xen lẫn nước mắt của người diễn viên ca nhạc. Tôi được hoạt động trong đoàn nhạc có tiếng, chuyên đi lưu diễn ngoài nước. Về đến nhà, tôi lại tất bật với những chuyến lưu diễn miền Trung, miền Tây, miền Bắc, bỏ đứa con gái nhỏ cho bà ngoại chăm lo. Tôi chỉ biết dùng tiếng hát cho đời, với số tiền ít ỏi của bao cấp thời đó cho ca sĩ hạng A như tôi chỉ đủ để nuôi bệnh cho đứa con gái ốm yếu của tôi, là bé Mộng Tuyền mà tôi yêu thương nhất trong đời tôi lúc đó vì cháu chỉ có ngoại, cha không có (người đó có cũng như không).

Đến năm 1989, tôi rời khỏi đoàn ca nhạc với biết bao tương lai mời gọi, quyết định trở về bên con gái, đưa gia đình ra Vũng Tàu. Qua 2 năm làm việc cho khách sạn Rex ở Vũng Tàu, tôi đã gặp phân nửa của mình. Lúc đó, tôi chỉ biết lên chùa hằng ngày để xin trời phật, có lẽ tôi đã xin “động lòng trời” nên ông Trời đã cho tôi gặp người đàn ông mà tôi nghĩ do “ý Trời”. Mọi cuộc gặp thật có một không hai, nếu không có phút giây ngắn ngủi của chiều thứ hai ( chiều nghĩ dành cho ca sĩ), với cây đàn guitar, tôi ngồi trên ban công của khách sạn tôi đang ở, “ anh ấy” lái chiếc xe zip. Chúng tôi gặp nhau vài tháng, tôi theo “tiếng gọi trái tim” quay trở về thành phố. Theo lời mời của những tụ đểm tại thành phố, tôi hát với tư cách độc lập và không lệ thuộc vào đoàn nhà nước. Chúng tôi tâm đầu ý hợp, tôi đã yêu người đàn ông này và dám bỏ lại tất cả những mối tình rất “tương lai” của mình, những tiến sĩ, thương gia tầm cỡ có thế lực, mang lại cho tôi cuộc sống êm ấm, sung sướng nơi xứ người. Tôi chọn anh chỉ vì lúc đó tôi thấy anh là người giản dị, khỏe mạnh, vui tươi và đặc biệt là có hiếu. Anh luôn kể về mẹ của anh, bà luôn có niềm khao khát có một cô con dâu biết yêu mẹ chồng và ở gần bà, nhưng điều ngạc nhiên là anh không phải con ruột của bà. Cảm ơn Chúa, điều mà bí mật tưởng chừng như sống để bụng chết mang theo của anh, đã được công khai một cách bình thường sau khi anh tin Chúa. Trước đây, gia đình chồng tôi xem điều này là một bí mật lớn không được tiết lộ ra.

Chúng tôi lấy nhau có một đứa con trai là cháu Hải Đăng. Với cuộc sống mới, đêm tôi đi hát, ngày anh đi làm, chúng tôi cùng nhau lo cho tương lai, chúng tôi có tiền dành dụm, mặc dầu vẫn lo cấp dưỡng cho hai bên cha mẹ suốt từ đó đến nay. Chúng tôi đã từng tranh chiến, xung đột nhau vì chữ hiếu, điều mà khiến tôi đã chọn anh. Chữ hiếu đã quay lại như một bi kịch khi chúng tôi sống chung với nhau. Có những lần tưởng chừng chúng tôi sẽ chia tay nhau vì tôi và anh đều xem trọng chữ hiếu. Có lẽ Chúa đã thương xót tôi khi tôi chưa biết Ngài là ai. Chúng tôi cùng nhau đi rước hình tượng về thờ lạy, cái gì cũng lạy, có bao nhiêu hình lạy hết bấy nhiêu, bao nhiêu thầy bói nổi tiếng tôi cũng duyệt, tôi tin vận mệnh của mình đã được bày tỏ qua một ông thầy, bà già, bà bóng…nói ngọng nghẹo như con nít. Thât đáng sợ!

Tạ ơn Chúa, khi có mang cháu Hải Đăng, tôi rời khỏi lĩnh vực ca nhạc, về Củ Chi ở, làm mẹ, làm vợ, với niềm khao khát là đừng ai nhận ra tôi. Tôi có thể ngồi ăn ở bất cứ hang quán nào, đi xem phim, đi chơi mà không ai nhận ra. Điều đó phải trả giá bằng 10 năm, tôi mới được thế gian quên lãng. Tôi đi chợ phải đội nón lá lụp xụp, vậy mà có khi vẫn bị nhận ra qua cái mụt ruồi trên khóe miệng. Nghỉ hát được 16 năm, vậy mà mới đây, khi đã tin Chúa, có người đã nhận ra tôi khi đi may áo dài. Tôi có cớ khoe Chúa ra.

Với cuộc sống giản đơn, tôi chọn thể thao làm giải trí, tôi chơi cầu lông, tôi luyện tập mà say mê đến độ thi đấu và có giải với những lần hãng báo Times tổ chức. Đồng thời, tôi được chọn vào làm hãng Nexus của Mỹ với chức danh giám đốc tiếp thị của hãng bán các loại cầu giá trị hàng triệu đô la do Mỹ bán ra các nước. Tôi được học những bài học khi làm việc cho hãng Mỹ với những áp lực của các hợp đồng lớn mà tôi phải đối phó như một người đại diện, đối diện với khách hàng, những nan đề xảy ra đòi hỏi sự căng thẳng ngày đêm vì công việc. Tôi nghỉ làm, chọn lấy việc nội trợ cho thanh thản đầu óc, tôi đi công viên Lê Văn Tám tập đi bộ mỗi sáng. Tôi gặp chú Hai Ve là bạn của ba tôi từ bên Campuchia lúc tôi chỉ mới 3 tuổi, tôi nghe ông kể là khổ lắm, gia đình ông lâm vào cảnh túng quẫn đến độ định bán nhà để trả nợ. Trong thời gian chơi thể thao, tôi đã gặp người bạn gái là cô Hương mẹ Tô ở điểm nhóm Ngũ tuần, chị luôn nói về Chúa với tôi. Khi đến nhà, thấy tôi thờ hình tượng, chị nói “đây là đất sét do con người nắn ra”, tôi chống đối và nói “Nếu muốn giữ tình bạn, xin đừng nói đến tôn giáo, ai đã từng chết đi sống lại đâu mà biết có Chúa”. Tôi luôn đi đánh cầu với chị, những trận đấu lớn, đi khắp các sân trong thành phố, nơi đâu ôi cũng vát vợt đi. Chị là người đứng lưới hợp với tôi nhất. Đến khi chúng tôi chơi với nhau được 2 năm thì chị phát hiện ra khối u ác tính nơi cổ. Tôi rất thương chị, những lần chị khỏe mạnh tôi lại đi đánh cầu với chị. Có những lần đứng trước nhà chị có buổi nhóm, chị đã năn nỉ tôi vào nghe thôi chứ không làm gì đâu, nhưng tôi nhất định không vào tuy tôi rấy quý gia đình chị. Tôi thường tự nghỉ sao có những gia đình hiền lành, thật thà, tốt bụng với tôi như vậy. Tôi chơi thân nhưng nhất định không nghe chị, vì đã có người nói vào tai tôi là ”Bọn Tin Lành gì đó nó dụ người ghê lắm, đừng có nghe, nghe là dính”. Khi tôi đã tin Chúa thì chị đã về với Chúa trong thanh thản. Chúa ơi, con biết ơn Ngài.

Dù cứng lòng và kêu ngạo, Chúa vẫn thương xót, Ngài có chương trình tốt lành cho con, cho gia đình con được cứu, Chúa đã không bỏ con trong lầm lạc. Tôi trở lại việc đi bộ trong công viên mỗi sang vì do thi đấu nhiều tôi đã bị đau khớp tay, không thể cầm vợt tiếp tục. Ý Chúa! Tôi cùng má tôi đi tập mỗi sáng ở công viên với trạng thái tạm dừng để bình phục trong đầu. Tôi đã gặp lại chú Hai Ve nhưng một chú Hai Ve khỏe mạnh, vui tươi, hoạt bát, yêu đời đã biểu hiện từ chú.Tôi rất ngạc nhiên khi nghe chú khoe về gia đình chú, về người thân chú và nhất là người vợ là người đàn bà khó chịu, ít cười, ít chịu tiếp xúc với ai. Nay như một phép màu, tôi đến thăm gia đình chú thím ở tiệm may áo vest tại nhà Lý Chính Thắng. Tôi đã đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi thấy sự thay đổi, mà điều tôi thích nhất và tò mò nhất là sự thay đổi từ thái độ bi quan, tuyệt vọng của gia đình chú nay thay vào là một gia đình có sự sống. Chú nói với tôi :”Nhờ có Chúa đó”. Tôi nghe xong thật lòng đã nghĩ để hỏi Chúa ở đâu chỉ cho tôi đến xem. Tạ ơn Chúa, tôi đã gọi điện thoại tự đề nghị chú đưa tôi đến điểm nhóm nơi gọi là “Hội thánh gì đó”
Buổi sáng cách đây hơn 4 năm gia đình tôi đã chịu thánh lễ Báp Têm ngày 30-04-2004. Tôi đã gọi điện thoại cho chú Ve, nhờ chú chỉ đường đến Hội Thánh Chúa. Khi tôi bước vào từ trên xe hơi xuống, cả nhà tôi nghe ca hát, tôi thấy mọi người ca hát vui tươi, những bài hát lạ, nhạc và đàn không hòa với nhau, hơi lung tung với con mắt nghiệp vụ. Nhưng tôi lắng nghe với tấm lòng hạ mình, để xem họ hát cái gì lạ quá. Cám ơn Chúa là tôi đã rớt nước mắt trước lời bài hát, sao có cái gì đó nó nhẹ nhàng mà thắm thía vào sâu trong hồn tôi, tôi đã bị khuất phục từ Chúa. Cả gia đình tôi lên tiếp nhận Chúa. Với đôi mắt đầy nước mắt, ai đó đã cầm mảnh khăn giấy nhét vào tay tôi. Tôi biết ơn Chúa vì tín đồ của Chúa bày tỏ tình yêu thương qua một cử chỉ nhỏ nhưng đáng nhớ. Tôi tự hỏi sao thế gian này còn có những người dễ mến, dễ thương và tốt bụng vậy. Thật không hiểu sao tôi lại thấy có điều gì đó khác lạ với thế gian mà tôi gặp qua con người, họ cũng tốt với tôi, nhưng ở đây tôi thấy lạ qua con người đến nơi nầy.

Tôi đã tự điện thoại gọi chú Ve để chỉ cho gia đình biết lịch sinh hoạt, khi nào đến, khi nào họp mặt…Chúa đã bày tỏ cho tôi qua giấc mơ lạ lùng, khi bước đến điểm nhóm. Tôi không để ý đến chung quanh, tôi cũng không kịp nhìn số nhà, bảng hiệu trước nhà của điểm nhóm. Vậy mà tối hôm sau, Chúa đã cho tôi thấy rõ qua giấc mơ từ bảng hiệu đến cảnh nhà khi tôi quay lại nhóm ngày thứ năm của phụ nữ. Và trong giấc mơ, tôi thấy có ai trao cho tôi 3 bông hoa hồng lớn như cái tô múc canh, mỗi hoa một màu, cộng với những bó hoa nhỏ khác. Những người nghe giải thích với tôi, ba bông hoa tượng trưng cho ba Ngôi Đức Chúa Trời hiệp một, tôi thich lắm. Và đến bây giờ trong trí tôi vẫn nhớ rõ giấc mơ đó như một điểm son trong bước đường theo Chúa. Đúng như lời một bài hát đã viết. :”Nếu lấy cây rừng làm bút và mượn bầu trời làm giấy cũng không viết ra hết những ơn phước Chúa ban”. Dù đến với Chúa mới 4 năm ngắn nguổi, nhưng Chúa đã ban cho tôi kinh nghiệm rất nhiều từ tình yêu của Chúa dành cho mình, trong đó có những bài học ngọt ngào, nhưng cũng có những bài học khá đắng mà tôi đã tập nuốt tập nhai chỉ vì tôi biết ơn Chúa và bắt đầu yêu Chúa.

Ngồi viết lại những dòng này như một lời làm chứng sống bằng chính tôi, tôi thật biết ơn Chúa vô vàng, không kể hết, hay nói đúng hơn “Cảm ơn Đức Chúa Trời vì sự ban cho của Ngài không xiết kể” IICô 9:15. Qua 4 năm tin và nhận Chúa làm Chúa, làm chủ cuộc đời mình, tôi khát khao học biết về Chúa, lời của Chúa thật có nhiều điều mà tôi chưa hiểu. Tôi thường nghe hãy cầu nguyện để Đức Chúa Trời soi dẫn, nhưng tôi cảm thấy tôi chưa được điều đó, tôi chưa được soi dẫn để hiểu một cách chính xác lời của Chúa nếu như tôi không được học, không được sự giúp đỡ và dạy dỗ của những bậc Thầy về những khía cạnh khác trong thần học từ Chúa. Cảm ơn Chúa, khi được tham gia lớp cử nhân thần học do viện thần học Tin Lành Báp Tít tổ chức, tôi ngày càng hiểu mình còn nhiều thiếu kém, còn nhiều điều cần được chỉ dạy. Tôi tự nghĩ khi yêu ai, mình phải biết rõ người mình yêu, biết ý của người đó, bản chất, thái độ…Và tôi nghĩ khi yêu Chúa, qua 4 năm học, tôi sẽ biết được Chúa ngày càng rõ ràng hơn, học được những điều mà tôi cần được thay đổi để ngày càng giống Chúa hơn. Vì Chúa là Thánh nên tôi phải nên Thánh mỗi ngày để xứng đáng là con, là Thánh đồ như ý Chúa được nên. Halêlugia.

Tôi đã tập tành hầu việc Chúa, làm chứng và tiếp nhận Chúa với mọi người tôi gặp hàng ngày, tham gia những buổi truyền giảng với những bài hát kêu gọi, tham gia nhóm hội nhập văn hóa do mục sư Nguyễn Quốc Ấn lãnh đạo nhóm đã hơn 2 năm với những bài hát dân ca lời Cơ Đốc (Mục sư Ấn viết), đạo diễn cho 5 vở kịch truyền hình do cô Thiêng Kiều Giang đại diện tại Canada phát ra các bang của Mỹ. Cám ơn Chúa, khi biết những vở kịch, những bài hát đã được lan ra khắp nơi, mặc dầu tôi chỉ ở Việt Nam. Tôi biết ơn Chúa vì Ngài đã tạo điều kiện để tôi thực hiện đại mạng lệnh của Chúa là truyền rao Tin Lành đến khắp trái đất. Tôi thầm nguyện với lòng, với những gì Chúa ban cho đời tôi và cứu lấy hết gia đình tôi, hai họ bên gia đình tôi đã tiếp nhận Chúa. Tôi chỉ biết dâng những gì Chúa muốn từ tôi là của lễ với lòng biết ơn Chúa qua việc hầu việc Chúa, qua âm nhạc với lòng khao khát đem Tin Lành của Chúa đến khắp nơi để nhiều người được cứu như tôi. Ánh sáng sẽ chiếm lấy khắp đất, đẩy lùi bóng tối của Satan bởi Tin Lành của Chúa. Amen!

Kiều Chinh

*** Sau khi đọc bài này, nếu bạn thấy lòng mình cảm động và được thúc giục tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-su, thì xin bạn thành tâm cúi đầu cầu nguyện với Chúa như sau:

” Kính lạy Đấng Tạo Hóa, con biết con là người có tội. Con đã xa cách Chúa, sống theo đường lối và ý riêng mình. Hiện con đang đi trên đường dẫn đến sự hình phạt đời đời. Tạ ơn Chúa, vì Ngài đã đến trong thế gian, chịu chết thay cho con để đền tội con trên thập tự giá. Giờ đây, con quyết tin nhận Chúa làm Cứu Chúa của con, xin Chúa tha tội cho con và tiếp nhận con làm con cái yêu dấu của Ngài. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Cứu Giê-su, Amen.”

www.vietchristian.com/niengiam/