Các bạn thân mến ! Tôi có vài lời muốn gửi tới các bạn, mong được động viên các bạn, bởi tình yêu thương của Chúa đối với chúng ta là vô cùng, và bởi những gì Đức thánh linh mách bảo, tôi viết lên những điều này.
Tôi rất vinh dự được tham gia học lớp học trường Kinh thánh của Hội thánh Blagavest. Cho đến giờ tôi mới hiểu hết sự quan tâm, yêu thương của Chúa qua con cái Ngài là thế nào, Chúa muốn ban cho chúng ta những sự chẳng giống như thế gian cho, nếu như không có sự động viên khích lệ của vợ chồng mục sư thì chắc gì giờ này tôi còn có thể ngồi đây viết những dòng này.
Chúa nói con người sống chẳng phải bởi miếng ăn. Con người ta chết bởi sự thiếu hiểu biết lời Chúa, trong lời Chúa có đủ mọi sự thông sáng, lời Chúa là chân lý, nó là con đường sống, con đường dẫn đến phước hạnh cho những ai cố công tìm kiếm.
Tôi tin nhận Chúa đã 3 năm, thật lòng cùng các bạn, lúc mới đầu theo Chúa tôi cũng mơ hồ lắm, tôi biết là có Chúa thật, và Chúa là Đấng luôn thấy hết mọi sự ta làm, và Ngài là Đấng phán xét mọi sự. Song đức tin của tôi thì còn yếu ớt lắm, tôi nhủ trong lòng rằng Chúa ơi Ngài hãy làm điều gì đó cho con thì con sẽ tin Ngài, tôi cứ chờ đợi và chẳng thấy phép lạ nào xảy ra. Bản chất con người vốn là vô ơn, mọi sự Chúa ban cho sờ sờ trước mắt thế mà vẫn chẳng thấy, mỗi sáng dậy thấy ánh sáng mặt trời, có không khí để thở, thì đã phải biết ơn Chúa rồi, nhưng chính bởi sự vô ơn mà ta không nhận thấy những sự ban cho của Chúa. Tôi cũng là một trong số đó, tôi cứ ỷ vào sự khôn ngoan của mình, sức lực của mình, mà quên mất rằng chỉ có Đấng tối cao mới có thể cho tôi mọi sự, tôi đã dại dột trong con đường mình để rồi phải trả giá. Vâng tôi đã để lỡ mất 15 năm trôi đi một cách vô ích, 15 năm bước chân sang nước Nga để tìm kiếm một điều hư không, cũng như bao người sang đây để làm kinh tế mong cuộc sống đươc cải thiện, nhưng thực tế tôi đã đánh mất hết ý nghĩa cuộc đời.
Trước khi quyết định đi học trường Kinh thánh tôi cũng phải trải qua một sự cân nhắc lớn, tôi lúc đó không có viêc làm gì chính thức cả, vừa mới nghỉ việc, công viêc ở chợ Vòm làm ăn thua lỗ nên tôi không làm nữa, do quản lý không tốt nên thất thoát nhiều, rốt cục là sau khi nghỉ bán hàng ở chợ thì tôi còn ôm một đống hàng tồn kho và một số nợ không nhỏ. Ngoài ra tôi còn phải chiu trách nhiệm cho môt khoản nợ lãi kếch xù mà tôi không tiện nói ra, hậu quả của sự dại dột, tôi đứng ra vay cho người khác (người thân), và người đó không có khả năng trả nợ, và tôi phải chịu trách nhiệm trong đó. Một mình tôi đảm đương với cuôc sống, vừa phải lo trả nợ vừa phải lo tồn tại cho gia đình, hai đứa con nhỏ, một đứa ở Việt nam, và một đứa ở đây còn đang tuổi mẫu giáo. Tinh thần tôi lúc đó đang ở giai đoạn khủng hoảng nhất. Lúc đó thoáng trong đầu tôi có ý nghĩ bỏ cuộc, kệ tất cả, bởi vì tôi không thể nhìn vào cái gì có thể giúp tôi trong lúc đó được, tôi không thể tưởng tượng bằng cách nào và bao giờ tôi có thể trả hết số nợ ấy, mà họ còn tính lãi nữa chứ. Cuộc sống ở cái đất Matxcơva này chắc các bạn hiểu… Và những con người lúc đó, thậm chí cả những người mà trước kia tôi đã từng giúp đỡ họ nhiều, không ai giúp tôi được cả, họ cũng chẳng tin là tôi lại rơi vào hoàn chảnh như vậy. Lúc đó là lúc trong Hội thánh đang bắt đầu thông báo về việc nộp đơn đi học trường Kinh thánh. Thời gian đó kéo dài khoảng một tháng, tôi lúc đó đang đấu tranh tư tưởng ghê lắm, về hay ở? nếu về thì tạm thời tôi có thể thoát được căng thẳng, còn ở lại thì tôi phải đối đầu với môt khối nan đề lớn quá sức tôi.
Nhưng lúc đó có tiếng nói trong lòng tôi… trốn đâu cho khỏi lưới trời, ngưoi có thể trốn khỏi con người, chứ không thể trốn khỏi mặt Chúa. Tôi sẽ đi đâu để trốn khỏi mặt Chúa? Tôi sẽ bỏ Hội thánh của mình sao? Và nếu xa rời Hội thánh tôi sẽ ra sao?Và rồi những con người khác sẽ nghĩ gì về tôi? Vì tôi là môt con cái Chúa, tôi không thể làm hổ danh Ngài. Không, tôi không thể. Tôi nghĩ Chúa phải có chương trình cho tôi, chỉ cần tôi vững lòng bền chí. Sự tôi đến với Chúa cũng chẳng phải ngẫu nhiên, chính Ngài đã gọi tôi, tìm tôi giữa thế gian hỗn độn này, kéo tôi đến với Ngài.
Ngài đã cho ai đó bỏ rơi quyển Kinh thánh ở giữa đường (môt quyển Kinh thánh mới tinh) để cho tôi nhặt được giữa một khu chợ ồn ào, chen lấn, giữa một chỗ mà con người ta chỉ có tranh giành nhau mà sống ấy, Ngài đã gọi tôi, vâng, đúng là Ngài gọi tôi vì có biết bao người qua lại chốn đó nhưng chỉ có mình tôi nhìn thấy và cúi nhặt lên cuốn sách đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi.
Bạn nghĩ là sự ngẫu nhiên sao? Không có gì ở dưới trời này là không đươc sắp đặt trước. Chúa đã gọi tôi để làm gì đó cho Ngài, không lẽ Ngài để tôi sống trong cảnh này sao? Không thể như thế được. Ngài đã từng nói: “Ta đã biết ngươi trước khi dệt nên ngươi trong lòng mẹ.” Ngai đã biết cả những ưu điểm lẫn yếu điểm của tôi, Ngài đang muốn sửa dạy tôi để chuẩn bị cho tôi một công việc tốt hơn cho nước Ngài. Chắc chắn Ngài đã có kế hoạch cho cuộc đời tôi. Ngài đã nói: “Các ngươi hãy đi dạy dỗ muôn dân…”
Tôi sẽ dạy ai? Khi mà chính tôi còn đang gặp vướng mắc trong cuộc sống, tôi phải đi học lời Chúa. Tôi phải nhân được câu trả lời, bởi vì lời Ngài có nói: “Ai tìm sẽ gặp, ai gõ cửa sẽ mở cho…”
Vậy là tôi đã quyết định đi học, đi bằng đức tin, đi mà không biết ngày mai sẽ thế nào, tôi chỉ biết chắc một điều là Chúa có dự định tốt đẹp cho tôi.
Và thế là sau khi vào học trường Kinh thánh thì công viêc của tôi thay đổi đột ngột. Chúa ban cho tôi một công viêc mà trước kia chảng bao giờ tôi nghĩ tới. (Tôi có xin với Chúa rằng hãy ban cho con công việc gì mà hợp với khả năng của con, mà lại không quá nặng nề để khỏi ảnh hưởng tới viêc học hành). Tôi đã thẳng thắn đi gặp các chủ nợ và nói chuyện với họ, và họ cũng rất thông cảm cho tôi và cũng không làm khó khăn gì. Và công viêc tôi làm bây giờ cũng vì sự trung tín mà Chúa ban cho tôi, trước kia tôi có làm giúp cho họ mà chẳng nghĩ tới lời lãi gì, và đến đúng thời điểm khó khăn này thì công việc đó đã cứu tôi. Vừa có đủ sinh sống, vừa có thể trả nợ dần, vừa có thời gian để học, tôi vừa được sống ngẩng đầu chẳng phải trốn tránh ai. Mọi khó khăn tưởng chừng như không còn cách tháo gỡ thì nay đã không còn là mối lo lắng nữa. Tôi không còn cảm giác lo lắng nữa, trong tôi bây giờ là sự vui mừng, bình an, vì tôi đã được nhận biết Ngài cách hiện hữu nhất, tôi biết Ngài luôn ở bên, và tôi đang mỗi ngày học cách vâng phục Ngài, làm đẹp ý Ngài, phục vụ cho công viêc của Ngài.
Trong trường học Kinh thánh tôi học được rất nhiều điều quí giá, mà ngoài đời không ở đâu bạn có thể học được. Các thầy cô giáo ở đây thảy đều có tấm lòng tuyệt vời, và đầy sự xức dầu của Chúa. Sự xức dầu của Ngài tràn trề đổ trên cả chúng tôi… Có biết bao nhiêu con ngưòi được Chúa nhấc lên qua trường học này, sẽ có biết bao nhiêu con người nữa sẽ được cứu qua những con người đang học ở đây. Tôi được lớn lên cách nhanh chóng qua mỗi bái giảng. Mới đầu lúc vào học, tôi chỉ nghĩ học cách làm sao để nhận được phước hạnh thôi, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ khác. Tôi muốn phục vụ, các bạn ơi ! Chính sự phục vụ cho công việc Chúa đem đến phước hạnh, một phước hạnh thật sự! Đức tin không có việc làm thì đức tin sẽ chết! Qua công việc Chúa, bạn sẽ nhận được phước hạnh thật, nó cao quí hơn nhiều vật chất tiền bạc! Cơ đốc nhân chúng ta không thể chỉ là những người hàng tuần chỉ đi đến Hội thánh là đủ. Chúa kêu gọi chúng ta: “Mùa gặt đến rồi mà con gặt thì ít…”. Chúng ta đã được Chúa chăm bẵm bao lâu nay rồi, đã đến lúc phải trưởng thành để đứng dậy đi bằng đôi chân của chính mình. Chúng ta không thể cứ ngồi ì mãi để đợi sự phục vụ của ngưòi khác nữa. Tôi có cảm tưởng chúng ta cứ như những người khách đi vào nhà hàng đợi Chúa phục vụ. Chúa chăm bẵm chúng ta đủ rồi! Hãy đứng dậy!Chúng ta không còn là những đứa trẻ nữa, một đứa trẻ dù chậm nhất đến 2 tuổi nó cũng phải biết đi, rồi đến 3, 4 tuổi nó cũng biết nghe lời sai khiến của bố mẹ nó. Vậy chúng ta những Cơ đốc nhân nếu không có sự trưởng thành tâm linh thì chỉ là những kẻ tàn tật! Đó là một định luật trong Chúa! Hạt giống gieo ra phải được nảy mầm, đơm hoa, kết trái. Chúng ta không thể là những hạt giống thối, hay cây vả khô… bởi sẽ đến ngày người ta sẽ đem nhổ, đốn những cây không kết trái để lấy chỗ cho những cây có trái tốt. A-Men!
Cám ơn Chúa! Cha của chúng ta luôn để cho chúng ta có cơ hội, không lúc nào là muộn cả. Hãy đứng dậy, nghe theo lời Chúa, đi phục vụ cho công việc Ngài. Đó là mạng lệnh của Ngài với mỗi chúng ta! Nếu ta không nghe lời hay nghe lời theo kiểu nửa vời cũng đồng nghĩa với sự chống lại. Mỗi người dù ở trong hoàn cảnh nào bất kỳ cũng có thể làm chứng về Chúa, tham gia công việc trong Hội thánh, sống sao cho sáng danh Chúa, hãy làm những tấm gương cho những người xung quanh. Vì ý muốn của Chúa cho chúng ta là tốt đẹp, Ngài muốn cho chúng ta mọi sự phước hạnh, Chúa muốn đặt chúng ta ở trên cao chứ không phải ở dưới thấp, Ngài muốn chúng ta ở đằng đầu chứ chẳng phải ở đằng đuôi. Ngài muốn ban cho chúng ta sự trỗi hơn trên hết mọi dân trên đất. Ngài muốn chúng ta là muối của đất là ánh sáng của thế gian!
Chỉ duy nhất bằng cách vâng phục Ngài, chỉ bởi sự vâng phục hoàn toàn thì ta mới có được quyền phép từ Đức Chúa trời như đã ban cho chúa Giê-su.
Để sống thành công thì ta cần phải có đức tin và quyền phép của Chúa, để có quyền phép thì ta phải vâng phục hoàn toàn như Chúa Giê-su của chúng ta đã vâng phục Đức Chúa cha cho đến chết. Cám ơn Chúa Giê-su, chúng ta có ngày hôm nay, có tôi và các bạn, có Hội thánh ngày hôm nay. Halêlugia!
Xin Chúa ban phước cho tất cả các bạn!