Vợ chồng chúng tôi cùng ba đứa con sống nhờ vào căn tiệm Nails mà Chúa đã ban cho chúng tôi trong bảy năm qua. Tạ ơn Chúa! Mặc dù căn tiệm không được đông khách lắm nhưng Chúa vẫn cho chúng tôi sống đủ ngày, chúng tôi rất thõa lòng. Vợ chồng chúng tôi hứa nguyện với Chúa sẽ dùng căn tiệm này để rao truyền tin lành cho khách hàng và các bạn học nghề miễn phí. Tôi đã nhờ cậy Chúa, cố gắng tận dụng hết khả năng Anh-ngữ của mình có được mà giải thích cho khách hàng, mỗi khi họ ngạc nhiên thấy có 2 câu gốc Thánh Kinh phía trên cửa trước: (Giăng 3:16)”Vì Đức Chúa Trời yêu-thương thế-gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư-mất mà được sự sống đời đời.” Và phía trên cửa sau: (II Cô-Rinh-Tô 5:17)”Vậy, nếu ai ở trong Đấng Christ, thì nấy là người dựng nên mới; những sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới.” Có nhiều khách hàng thân quen vui vẻ lắng nghe, đặt câu hỏi, và nhận CD nói về Chúa Cứu Thế Giê-xu đem về nhà hàng tuần. Cảm tạ lòng  thương xót của Chúa, đã cho một em học nghề được cầu nguyện tin Chúa tại Hội Thánh. Thời gian sau, mẹ và chồng của em cũng tiếp nhận Chúa Giê-xu vào đời sống mình. “Một người tin thì cả nhà được cứu”. Chúng tôi ngợi khen Chúa vô cùng!

Tôi rất hăng say làm việc nhưng thường bị mệt mỏi, nhức đầu, chóng mặt và mắt có triệu chứng mờ dần. Sau khi thử máu, bác sỹ cho biết cơ thể của tôi không hấp thụ được chất sắt nên phải vào bệnh viện chuyền chất sắt từ 10 giờ sáng cho đến 5 giờ chiều, mỗi tuần một lần trong ba tuần liên tiếp. Vài tháng sau đó, bác sỹ bảo tôi nên nghĩ làm vì cơ thể rất yếu. Chúng tôi sanglại căn tiệm cho cô thợ của tôi một cách dễ dàng trong vòng 5 phút đàm thoại, tôi ngạc nhiên lắm! Và cảm tạ Đức Chúa trời đã sắp xếp cho tôi mọisự. Cũng như những lần trước, bác sỹ cho rằng mắt của tôi bị khô thôi, chỉ dùng khăn nóng đắp thường xuyên là được. Cảm tạ Đức Chúa Trời, tôi rất bình an trong lúc này, vốn có tính năng động thích đi làm, cho nên tôi đã đi làm công tại một tiệm Nails gần nhà. Cái nghề làm đẹp và tỉ mỉ này mà có đôi mắt mờ như tôi thì làm sao mà làm cho tốt được, thế là tôi bị cho nghỉ việc sau vài tuần. Và một lần nữa, tôi lại bị cho nghỉ việc sau vài tuần làm công tại tiệm khác. Tôi rất bối rối và lo lắng, cuộc sống của chúng tôi sẽ ra sao trong những ngày tới. Lời Chúa chợt đến với tôi: “Vả lại, có ai trong vòng các ngươi lo-lắng mà làm cho đời mình dài thêm một khắc không?”. “Hỡi kẻ ít đức tin, loài cỏ ngoài đồng, là giống nay còn sống, mai bỏ vào lò, mà Đức Chúa Trời còn cho nó mặc đẹp thể ấy thay, huống chi là các ngươi!” (Mathiơ 6:27,30). Sau khi ăn năn xin Chúa tha thứ vì những ý nghĩ tiêu cực ấy, tôi cảm thấy rất bình an, vì tôi biết Chúa là Đấng tiếp trợ mọi nhu cầu cho chúng tôi, “ở đâu có Chúa Giê-xu thì ở đó có sự bình an.” Tôi quyết định ở nhà chung hưởng mùa hè với chồng và các con.

Thứ Tư, ngày 25 tháng 7 năm 2012 là một buổi sáng thật đẹp trong tuần kế đó, tôi dắt các con đi chơi Bowling (ném bóng chày) mà trong người cảm thấy mệt mỏi lạ thường, nhưng vẫn cố gắng để các con vui chơi cho hết ngày. Sáng hôm sau thức dậy, vừa bước xuống giường tôi đã nhận ra rằng mình đang bị băng huyết rất nặng sau bốn tuần kinh nguyệt dai dẳng.

Trong khi cô y tá đẩy tôi vào phòng cấp cứu, tôi thầm nguyện: “cầu xin Chúa thương xót cho ba đứa con bé bỏng của con và cho con được sống vì chúng nó vẫn còn đi học”. Tôi đã ngủ vì thuốc gây mê không biết bao lâu, cho đến khi có cảm giác nặng trĩu trên đầu và toàn thân lạnh buốt, tôi mở mắt ra, thấy bóng người lờ mờ bên cạnh liền hỏi:

-Tôi được cứu chưa cô?

-Chưa! Chúng tôi đã dùng phương pháp chuyền máu thứ nhất và thứ nhì, chỉ còn phương pháp thứ ba.

-Chúa ơi! Lời Ngài có hứa:” Ngài gìn giữ con ngày và đêm, mắt Ngài không hề buồn ngủ, Ngài gìn giữ con như chính con ngươi mắt của Ngài”. “Quyền năng Ngài làm được việc lớn và khó trên đời sống con. Ngài có quyền trên sự sống và sự chết của con”. Xin Chúa thương xót con trẻ đang ở nhà chờ mẹ về.

Tôi không còn biết gì nữa cho đến khi có tiếng quen thuộc gọi tên tôi, cố gắng lắm mới mở mắt ra được và một thoáng ngạc nhiên về đôi mắt của mình khi nhìn thấy rất rõ chị bạn trong Hội Thánh. Chị cho tôi biết, tôi “vừa mới được giải phẫu xong, bây giờ là 2 giờ sáng Chúa Nhật”. Tôi nửa tỉnh nửa mê, gật nhẹ đầu rồi lại hôn mê không biết bao lâu, cho đến một buổi sáng kia, tôi nghe có nhiều tiếng chân ai đó đi trên nền nhà và tiếng gì gõ “bip..bip” từ một cái máy nào đó bên cạnh . Tôi chợt mở mắt ra với cảm giác mơ màng cứ ngỡ mình đang ở trong bệnh viện St. Joseph vì băng huyết và tôi đã cảm tạ Chúa đã nhậm lời cho tôi được sống. Chồng và ba đứa con đứng bên giường bệnh của tôi với khuôn mặt vui mừng rạng rỡ, chồng tôi hỏi:

-Em có biết là em vừa mới bị giải phẫu vì có cục bướu to trong đầu không?

Tôi nửa ngủ nửa thức vì thuốc giảm đau, không hiểu anh đang nói gì. Mấy ngày sau, sức khỏe tôi được khá hơn tôi mới hiểu ra rằng: Tôi thật có một lằn mổ trên đầu từ mang tai bên này cho tới mang tai bên kia.

…Tại bệnh viện St. Joseph, Hamilton Canada: Trưa ngày hôm sau tôi được chữa lành băng huyết và sẽ được cho về sau khi tỉnh dậy. Khi chưa kịp tỉnh dậy thì tôi đã bị mất trí, gào thét, giãy giụa. Quang tuyến (CT scan) cho thấy có một cục bứu to 6cm trong trán, chung quanh vùng đã bị sưng đen và toàn thân cũng đã sưng phồng lên. Tôi được khẩn cấp chuyển qua bệnh viện Hamilton General để giải phẫu gấp. Tại đây, có 3 phòng giải phẫu đều đã được sắp xếp hết cho bệnh nhân có nhu cầu rồi, tôi phải chờ đến chiều hômsau, thứ Bảy, ngày 28 tháng 7 năm 2012 bác sỹ mới sắp xếp cho tôi vào ca phẫu thuật trước nhất. Trong thời gian chờ đợi, các bác sỹ và y tá luôn túc trực bên tôi với những máy trợ lực hiện đại. Cô y tá gọi đứa con trai đầu của tôi và bảo:

-Cháu hãy đến bên mẹ và nói chuyện với mẹ đi.

Đứng bên mẹ, cầm những ngón tay sưng to như cây xúc xích của mẹ và thấy toàn thân phồng lên với rất nhiều ống dây nối liền mẹ với máy móc bên cạnh, con trẻ bật khóc nói với mẹ:

-Mẹ ơi! Hãy cố gắng lên nghe mẹ, hãy cố gắng lên để trở về với con và các em nghe mẹ. Con tin chắc rằng mẹ sẽ làm được!

Những giọt nước mắt hy vọng của con trẻ chảy dài trên má nào tôi có hay. Nhưng “Chúa đã đựng những giọt nước mắt ấy trong ve của Ngài”.

Ca giải phẫu kéo dài từ 3 giờ chiều cho đến 2 giờ sáng hôm sau. Cánh cửa phòng bật mở, hai vị bác sỹ trong áo choàng và găng tay bê bết máu, bắt tay chồng và con tôi rồi nói:

-Chúc mừng bạn! Ca giải phẫu đã thành công, nhưng còn chờ vào phép lạ nữa! Cô ấy sẽ bị mất đi khứu giác và vị giác khi tỉnh dậy.

Cô y tá bước vào phòng với ly nước cam và mấy viên thuốc đưa cho tôi. Mùi thơm, vị chua ngọt của nước cam, cộng với vị đắng của những viên thuốc, tôi đã cảm giác được. Tôi đã bật khóc, tôi đã ngợi khen quyền năng và tình yêu của Đức Chúa Trời đã dành cho tôi, Ngài là “Đấng yêu thương, Đấng nhân từ, Đấng thành tín”, “đời đời không bao giờ thay đổi”. Trong thời gian tôi nhập viện, chồng và các con, các vị mục sư cùng các Hội Thánh Chúa trong vùng không ngớt cầu nguyện cho tôi. Hằng ngày có rất nhiều anh chị em trong Hội thánh viếng thăm tôi, Đức Chúa Trời không để tôi bị cô đơn dù chỉ một ngày. Sức khỏe tôi bình phục rất nhanh và được về nhà 2 tuần sau. Các con cứ vây kín chung quanh mẹ và bảo:

-Mẹ hứa với con là mẹ không bao giờ trở lại bệnh viện nữa nhé, con đã khóc nhiều lắm rồi.

Tôi nhẹ gật đầu, nhìn những khuôn mặt rạng rỡ, vui mừng, thân thương ấy, tôi không khỏi cảm tạ Đức Chúa Trời toàn năng đã ban cho tôi Hồng Ân của Ngài, đã ban cho tôi được sống trở lại với chồng con.

-Mẹ ơi! Mẹ được chuyền tổng cộng 9 bọc máu tại 2 bệnh viện, vậy tóc của mẹ sẽ đen lại bình thường không?

Mỉm cười với con trẻ, tôi đùa:

-Mẹ đã có đủ loại máu của các dân tộc trên thế giới rồi, Chúa sẽ cho tóc của mẹ đen lại.

-Vậy… nếu như… tóc của mẹ mọc ra, đen và quăn tít thò lò thì sao?

-Thì vẫn cảm tạ Chúa chứ sao!

Chúng nó cứ bò lăn ra cười, thương quá là thương.

Tôi phải nhập viện trở lại sau 5 ngày vì nước trong đầu nhiễu ra đường mũi. Bác sỹ châm kim vào cột sống của tôi để dẫn nước bị nhiễu ra ngoài để theo dõi lượng nước nhiễu bao nhiêu cc trong một giờ.  Trong khi bác sỹ cử động chân tôi và lẳng lặng đi ra thì con trai tôi vẻ mặt hớt hải, vừa chạy vào bên tôi vừa nói:

-Mẹ ơi, mẹ nhúc nhích chân cho con coi!

Sau khi đã chắc chắn đôi chân của mẹ cử động được, con nói:

-Mẹ biết không? Hồi nãy ở bên ngoài, bác sỹ biểu con phải ký giấy trước khi bác sỹ châm kim vào cột sống của mẹ, và bác sỹ cho biết mẹ sẽ có cơ hội50/50 bị liệt đôi chân.

Tôi ngồi thẳng dậy và ngợi khen Đức Chúa Trời, “Ngài yêu ai thì Ngài yêu cho đến cùng”.

Ba ngày sau, bác sỹ quyết định lấy mỡ của vùng quanh rốn tôi để qua đường mũi vá lại chỗ bị nước nhiễu ra. Tuy phẫu thuật lần này nhẹ hơn, nhưng tôi rất yếu sau khi tỉnh dậy. Cả tuần tôi không ăn gì được, chúng tôi vẫn luôn nương cậy nơi Chúa, cầu xin Chúa thêm sức cho tôi. Hằng ngày các anh chị em trong Hội Thánh nấu cháo đem vào bệnh viện cho tôi ăn và cầu nguyện cho tôi. Tôi như một em bé, mỗi bước đi, mỗi sinh hoạt cá nhân đều phải có chồng giúp đỡ. Cảm tạ Đức Chúa Trời đã thêm sức cho tôi, tôi đã trở lại thờ phượng Chúa tại Hội Thánh trong vòng 10 ngày. Không đợi đến mùa lễ Cảm Tạ tôi mới biết cảm tạ Chúa, tôi đã cảm tạ Chúa tôi từng ngày, từng phút, từng giây trong cuộc đời còn lại của tôi. Cảm tạ Hồng Ân Chúa đã ban cho tôi được tiếp tục sống, Chúa đã đem lại cho tôi sự bình an và tin cậy trong hoạn nạn đã qua. “Đức Chúa Trời ôi! Xin thương xót tôi, vì linh hồn tôi nương náu nơi Chúa.” Nhiều lúc tôi thiết nghĩ: “ Chúa đã ban cho tôi được tiếp tục sống trên đất này để làm gì? Tôi, tiếp tục bươn chải để kiếm thật nhiều tiền hơn nữa? Hay để làm nhân chứng sống cho Ngài?”. Lòng mong ước lớn nhất của tôi là được dùng bài viết này để làm chứng cho đồng bào Việt Nam của tôi về năng quyền và tình yêu của Thiên Chúa đã bày tỏ trên đời sống tôi là thể nào, làm sao để đưa dắt những con chiên đi lạc trở về nhà Cha. “Tin-lành này về nước Đức Chúa Trời sẽ được giảng ra khắp đất để làm chứng cho muôn dân. Bấy giờ sự cuối cùng sẽ đến”(Ma-Thi-ơ 24:14). Chúa là một Đức Chúa Trời toàn năng đang hiện hữu, một Đức Chúa Trời hôm qua, ngày nay và muôn đời không hề thay đổi. Cảm tạ tình yêu bao la của Ngài, một tình yêu không lấy gì sánh được, một món quà vô giá đã dành cho chính tôi, cho chính gia đình tôi, và cho chính bạn. “Vì Đức Chúa Trời yêu-thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư-mất mà được sự sống đời đời”(Giăng 3:16).

Cảm tạ Hồng Ân bao la của Chúa đã ban cho tôi và gia đình tôi trong suốt những tháng năm qua. Dầu tôi có chặt hết những rừng cây làm bút, dầu tôi có lấy hết tất cả nước Đại dương kia làm mực. Tôi, vẫn không thể nào, vẫn không thể nào, viết lên hết được tình yêu của Chúa đã dành cho chính tôi và cho chính bạn.

PHAN THÚY VI

 

*** Sau khi đọc bài này, nếu bạn thấy lòng mình cảm động và được thúc giục tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-su, thì xin bạn thành tâm cúi đầu cầu nguyện với Chúa như sau:

” Kính lạy Đấng Tạo Hóa, con biết con là người có tội. Con đã xa cách Chúa, sống theo đường lối và ý riêng mình. Hiện con đang đi trên đường dẫn đến sự hình phạt đời đời. Tạ ơn Chúa, vì Ngài đã đến trong thế gian, chịu chết thay cho con để đền tội con trên thập tự giá. Giờ đây, con quyết tin nhận Chúa làm Cứu Chúa của con, xin Chúa tha tội cho con và tiếp nhận con làm con cái yêu dấu của Ngài. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Cứu Giê-su, Amen.”

________________________________________________________________________

www.vietchristian.com/niengiam/