Mỗi con người sinh ra đều đòi hỏi nhu cầu về an ninh. Từ thời thơ ấu chúng ta tìm kiếm sự an ninh, trước tiên trong vòng tay của cha mẹ, sau đó là sự bảo vệ của các bạn bè cùng lứa tuổi, và về sau là trong các mục tiêu phức tạp của tuổi trưởng thành.
Tuy nhiên, an ninh tạm thời trên trần gian là không đủ. Ai trong chúng ta đã không tự hỏi trong đêm: “Linh hồn của tôi sẽ như thế nào trong cõi đời đời?” Các vua của Ai Cập là những người xây dựng các đại kim tự tháp cho những linh hồn đã chết, chứng minh rằng sự truy tìm, dò dẫm của con người đối với nhu cầu về an ninh là có thực ngay cả khi họ đã ngủ yên trong mộ phần.
Có an ninh trong cuộc sống hiện tại và sau khi chết? Làm thế nào chúng ta có thể kinh nghiệm nó? Chúng ta có thể bảo đảm an ninh cho linh hồn của mình?
Kinh Thánh nói với chúng ta biết có một sự an ninh đời đời được dành sẵn cho nhân loại. Giống như các em bé mới sinh, chúng ta bất lực không thể cung cấp cho chính mình sự an ninh. Chúng ta phải tìm an ninh trong vòng tay yêu thương của Đấng Tạo Hóa. Đức Chúa Trời có một kế hoạch là mỗi người nên sống đời đời với Ngài. Tuy nhiên con người đã nổi loạn và phạm tội, làm cho mình không còn thích hợp đối với sự tiền định vinh hiển (Rô-ma 3:23). Mặc dù vậy, “Đức Chúa Trời không muốn cho bất cứ ai bị hư mất” (2 Phi-e-rơ 3:9). Ước muốn không thay đổi của Ngài là mỗi linh hồn con người được cứu khỏi sự chết đời đời (1 Ti-mô-thê 2:4). Thiên Chúa đã cung cấp sự tha thứ tội lỗi cho con người để họ có thể sống đời đời với Ngài. “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời” (Giăng 3:16).
Chúa Jesus Christ là niềm hy vọng duy nhất của chúng ta cho nhu cầu an ninh. Trên thập tự giá Ngài đã trả giá chuộc tội cho toàn thể nhân loại. Ngài đã chiến thắng cái chết và sống lại từ hầm mộ. Bởi vì Ngài đã chết, chúng ta được phục hòa với Đức Chúa Trời, bởi vì Ngài sống đời đời, chúng ta được sống muôn đời (Rô-ma 5:10). Chúa Jesus đã dâng thân thể của Ngài như một sinh tế – một lần đủ cả, mở đường cho mọi người bước vào một tương lai vĩnh cửu với Đức Chúa Trời (Hê-bơ-rơ 10:10).
Đức tin là chìa khóa mà nhờ đó mà chúng ta thừa hưởng một cơ nghiệp không hư nát, không phai tàn được dành sẵn cho chúng ta. Thông qua đức tin trong Chúa Jesus Christ, chúng ta nhận được sự tha thứ “các tội lỗi trong quá khứ” (Rô-ma 3:25). Chúng ta tham dự vào sự hiệp nhất với Chúa Jesus và được chia sẻ sự sống của Ngài, chúng ta trở nên người đồng kế tự với Ngài (Rô-ma 8:17). Trong mối liên hiệp với Ngài, chúng ta được tiền định để có được quyền thừa kế (Ê-phê-sô 1:11). Bởi vì Ngài đã được lựa chọn trước buổi sáng thế, chúng ta trở thành người được tuyển chọn trong Ngài (1 Phi-e-rơ 1:20; Ê-phê-sô 1:4).
Trong mối liên hiệp với Đấng Christ, tất cả sự phong phú và quyền năng ân điển của Đức Chúa Trời được chuyển giao cho chúng ta. Trong chúng ta không có chút công bình hay năng lực nào. (Ê-sai 64:6). Trong sự hiệp nhất với Đấng Christ chúng ta không chỉ nhận được sự tha thứ tội lỗi, nhưng còn có quyền năng để phục vụ Ngài “trong sự thánh khiết và công bình, trọn đời mình không sợ hãi gì hết “(Luca 1:75). Nhờ Chúa Jesus, Đức Chúa Trời có thể khiến anh em nên trọn vẹn trong mọi sự lành, đặng làm thành ý muốn Ngài, và làm ra sự đẹp ý Ngài trong chúng ta; sự vinh hiển đáng về Ngài đời đời vô cùng!”(Hê-bơ-rơ 13:21). “Trong Chúa Jesus, chúng ta bước đi không theo xác thịt, nhưng theo Thánh Linh, vâng phục sự công bình “(Rô-Ma 8:1; 6:8-16). Trong Đấng Christ “sự công bình của luật pháp được hoàn thành trong chúng ta” (Rô- ma 8:4) Trong Ngài chúng ta có quyền năng trên tội lỗi (1 Giăng 3:6). Nếu chúng ta vấp ngã, chúng ta có Đấng biện hộ và huyết Ngài làm sạch chúng ta khi chúng ta đi trong hiệp thông với Ngài (1 Giăng 1:7; 2:1). Chúng ta được đồng ngồi trong các nơi trên trời trong Đức Chúa Jêsus Christ (Ê-phê-sô 2:6). “Trong Đấng Christ chúng ta có sự sống đời đời (1 Giăng 5:11). Trong Đấng Christ chúng ta là những tạo vật mới (2 Cô-rinh-tô 5:17). Trong Đấng Christ chúng ta châm rễ và lập nền trong Ngài, lấy đức tin làm cho bền vững (Cô-lô-se 2:7). Trong Chúa Jesus Christ chúng ta được thánh hóa và giữ gìn (Giu-đe 1:1). Chúng ta có sự trông cậy về vinh hiển vì Đấng Christ ở trong chúng ta và chúng ta ở trong Ngài (Cô-lô-se 1:27).
Hiện nay chẳng còn có sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Jêsus Christ (Rô-ma 8:1). Thật là một sự đảm bảo phước hạnh và là một niềm hy vọng sống động! Không có thành trì an ninh nào như vị trí trong Chúa Jesus Christ. Từ những thành trì của các sự an ninh đó, không gì có thể tách rời chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa (Rô-ma 8:35-39). Nếu chúng ta ở trong Đấng Chrtist, chúng ta có thể hát ngợi khen với lòng biết ơn hòa cùng với tác giả bài hát: “Thật là một sự bảo đảm phước hạnh, Jesus thuộc về tôi. Ngọt ngào thay được nếm trước mùi vị của vinh hiển thần thượng!”
Tuy nhiên, người theo Chúa phải luôn luôn nhớ chân lý rất quan trọng này: Sự an ninh đời đời chỉ có khi chúng ta cứ ở trong Đấng Christ. Tách rời Ngài sẽ không có bất kỳ sự an ninh nào, không có hy vọng, không có sự sống đời đời. Chúa Jesus giới thiệu chính mình Ngài như gốc nho mà những người theo Ngài là các nhánh nho. Chúng ta có sự sống thuộc linh bởi vì chúng ta được gắn kết với Ngài. Chúa Jesus phán, “Ngoài Ta các ngươi không có thể làm chi được ” (Giăng 15:5). Chúng ta không được bỏ qua sự thật này. Một số người dạy rằng hành động ban đầu của đức tin chúng ta bảo đảm cho sự cứu rỗi không thể thay đổi. Họ xác nhận rằng sự sống đời đời là cơ nghiệp mà tất cả những ai đã một lần tin cậy Chúa đều có thể sở hữu cho dù sau đó họ có tiếp tục giữ mối thông công với Cứu Chúa hay không. Lỗi lầm này đặt sự an ninh của con người vào hành động ban đầu của đức tin hơn là ở trong Ngài – Đấng trở thành “sự sống của chúng ta”. Đức tin của chúng ta chỉ là kết quả được chấp nhận trước ân điển phong phú của Đức Chúa Trời. Bản thân đức tin không phải là những gì đem đến cho chúng ta sự an ninh của đời sống vĩnh cửu; đúng ra nó hiệp nhất chúng ta với Cây Nho đến nỗi chúng ta được nối kết với Ngài, được nuôi dưỡng bởi sự sống của Ngài. Một thiết bị điện không có điện năng trong chính nó trừ phi nó được kết nối với nguồn điện. Không kết nối với Nguồn thì chắc chắn là không có sự sống. Không có điện năng nào được giữ lại trong hệ thống máy móc nếu nó không kết nối với nguồn điện. Sự sống đời đời không phải là món quà được ban cho một lần rồi ở đó với chúng ta mãi mãi, trừ phi sự sống của Nguồn sống liên tục tuôn đổ vào đời sống chúng ta bởi vì chúng ta được kết hợp với cây nho – Chúa Jesus Christ.
Làm thế nào chúng ta có thể duy trì mối liên kết quan trọng này với Đấng Christ? Có đúng không khi một số người khẳng định rằng mối liên kết này là bất khả phân ly? Một vài giờ trước khi chết, Chúa Jesus nghiêm túc đưa ra yêu cầu của Ngài: “Hãy cứ ở trong ta”. Đã mất đi một trong các môn đệ mà Chúa Cha đã cho Ngài, Chúa Giêsu mong muốn cho những người còn lại cứ cư trú trong Ngài (Giăng 17:12). Ngài long trọng nhắc nhở họ rằng: “Nếu người nào không cứ ở trong ta, người đó sẽ bị quăng vào lửa” (Giăng 15: 2,6). Chúa Jesus đã thực hiện điều này, vì sự cảnh báo ở đây là thật.
Những sứ đồ này sau đó đã kêu gọi các tín hữu khác: “Cứ ở trong Ngài” và cảnh báo họ rằng: “nếu không, các ngươi cũng sẽ bị chặt” (1 Giăng 2:28, Rô-ma 11:20-22). Họ đã viết về số phận khủng khiếp của những người mà đã từ bỏ đức tin đầu tiên của họ và đã giày đạp Con của Đức Chúa Trời. Nhiều phân đoạn Kinh Thánh Trong Tân Ước cảnh báo các tín hữu chớ có “xây bỏ Đức Chúa Trời hằng sống ” (Hê-bơ-rơ 3:12). Đức Thánh Linh soi dẫn cho các trước giả đưa ra lời nhắc nhở chống lại các mối nguy hiểm này, tuy nhiên bên cạnh đó cũng có những hướng dẫn rõ ràng để các tín hữu cứ ở trong Đấng Christ. Đức Chúa Trời phán với các tín hữu: “Các ngươi đứng vững được nhờ đức tin” (Rô-ma 11:20). Đức tin liên kết chúng ta với Đấng Christ là cùng một đức tin giữ Ngài cư trú bên trong tấm lòng chúng ta (Ê-phê-sô 3:17). Bởi đức tin chúng ta bước vào ân điển của Thiên Chúa (Rô-ma 5:2), và bởi đức tin, chúng ta được gìn giữ bởi quyền năng của Ngài (1 Phi-e-rơ 1:5). Không có từ ngữ nào mô tả đúng sự thật hơn điều này: “người công bình sống bởi đức tin của mình” (Ha-ba-cúc 2:4).
Đức tin như thế phải là một đức tin sống động. Kinh Thánh nói rõ ràng đức tin thật sẽ sản sinh ra các việc làm. (Gia-cơ 2:20). Thể hiện “đức tin” chính là thực tế của sự tin cậy, ăn năn hối cải, và vâng phục. Lời Chúa dạy: “Ai vâng giữ các điều răn Ngài, thì ở trong Ngài, và Ngài ở trong người ấy.” (1 Giăng 3:24). Chúng ta có thể biết chúng ta đang ở trong Ngài nếu chúng ta giữ Lời của Ngài (1 Giăng 2:5). Để cứ ở trong Đấng Christ, đức tin của chúng ta phải được kích hoạt bằng sự vâng phục giáo lý thuần chánh của Ngài. Đi lệch sự giảng dạy của Ngài, nắm lấy học thuyết sai lầm sẽ là nguyên nhân của việc chối bỏ đức tin (1 Ti-mô-thê 4:1) và từ bỏ sự hiệp một với Ngài. “Ai đi quá xa và không tiếp tục ở trong sự dạy dỗ của Đấng Christ, thì không có Đức Chúa Trời. Còn ai tiếp tục ở trong sự dạy dỗ, thì có cả Đức Chúa Cha và Đức Chúa Con. ” (2 Giăng 1: 9).
Kinh Thánh cũng dạy rằng đức tin mà gìn giữ chúng ta trong mối liên hiệp với Đấng Christ phải là một đức tin tiếp diễn. “Về phần các con, hãy giữ điều các con đã nghe từ ban đầu ở trong các con. Nếu điều đã nghe từ ban đầu tiếp tục ở trong các con, thì các con sẽ ở trong Con và trong Cha” (1 Giăng 2:24). Chúng ta là những người cùng chia sẻ sự sống với Đấng Christ, “Vì nếu chúng ta cứ giữ vững lòng tin quyết ban đầu của mình cho đến cuối cùng thì chúng ta được dự phần với Đấng Christ” (Hê-bơ-rơ 3:14). Tương lai đời đời của chúng ta chỉ được bảo đảm khi: “anh em tiếp tục đứng vững trong đức tin, không nao núng, không chuyển dời khỏi niềm hi vọng của Tin Lành mà anh em đã nghe” (Cô-lô-se 1:22-23). Đức tin chiến thắng đó giúp chúng ta có một chỗ ngồi trên ngai đời đời cùng với Đấng Christ khi chúng ta cứ tiếp tục công việc của Ngài cho đến cuối cùng (Khải huyền 2:26;3:21; 1 Giăng 5:3-5)
Ngay cả trong những lúc ngã lòng khi Sa-tan sàng lọc chúng ta như lúa mì, hoặc khi Chúa tỉa sửa và trách phạt chúng ta, thì điều quan trọng là đức tin chúng ta không hề thất bại (Luke 22:32). Chúng ta hãy “giữ vững lời tuyên xưng về niềm hi vọng không chuyển lay của chúng ta, vì Đấng đã hứa với chúng ta là thành tín “(Hê-bơ-rơ 10:23) Không có đảm bảo an ninh đời đời cho một đức tin đã khô cứng, hóa thạch. Thực ra người công nghĩa phải sống bởi đức tin, vì chúng ta không phải là kẻ thối lui để bị hư mất đâu, mà là người giữ đức tin để linh hồn được cứu rỗi (Hê-bơ-rơ 10:39).
“Hãy kiểm tra chính anh em, xem thử có đức tin hay không.” Thật là một thử nghiệm nghiêm túc và tuyệt đối cần thiết. Chỉ sống, vâng lời, cứ ở trong đức tin để đảm bảo “Chúa Jesus Christ ở trong anh em” (2 Cô-rinh-tô 13:5) “Ta biết công việc ngươi” là lời nhắc nhở cho bảy Hội Thánh ở châu Á. Trong hầu hết các Hội Thánh này, những công việc của các tín hữu đã không làm trọn đức tin của họ. Chúa Jesus cảnh báo chúng ta rằng ngày phán xét lửa sẽ sẽ chỉ ra các công việc của chúng ta để xác nhận nó có được làm trong Chúa hay không. Những người mà hy vọng vào thiên đàng sẽ bị từ chối vì đời sống của họ đã không sản sinh các bằng chứng cho thấy Chúa ở cùng họ.
“Ta bảo các ngươi, khi các ngươi không làm điều đó cho một người thấp kém nhất trong những người nầy, tức là các ngươi đã không làm cho Ta”” (Ma-thi-ơ 25:45) là những lời từ vị Thẩm phán tối cao, Ngài đóng cửa vương quốc đời đời cho những người này. Chúa Jesus khẳng định rằng mạng lệnh của Ngài phải được tuân thủ đầy đủ trong đời sống của chúng ta nếu chúng ta tuyên bố chúng ta là con của Ngài. Ngài dạy chúng ta phải yêu thương kẻ thù. Chúng ta không thể phục vụ cùng lúc cả Thiên Chúa và Ma-môn. Chúng ta không thể sống theo ý riêng: cho phép đôi mắt của mình nhìn vào những nơi không được phép nhìn, hay là đi tới những nơi không được phép đi. Chúng ta không thể tham lam ngay cả trong suy nghĩ của mình. Ngài dạy chúng ta phải trọn vẹn như Cha chúng ta ở trên trời là Đấng hoàn hảo (Ma-thi-ơ 5:48). Chúng ta phải cho phép tấm lòng của mình được thánh hóa khỏi những điều ác khi chúng ta muốn sống cho Cứu Chúa. “Về đức tin, cũng một lẽ ấy; nếu đức tin không sanh ra việc làm, thì tự mình nó chết” (Gia-cơ 2:17) “Phước thay cho những kẻ giặt áo mình đặng có phép đến nơi cây sự sống và bởi các cửa mà vào trong thành!” (Khải Huyền 22:14).
Không có lý do nào khiến các tín hữu trung tín phải dao động trong trạng thái bất an… Đấng đã gọi anh em là thành tín, chính Ngài sẽ làm việc đó. (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:24). Sự an nghỉ của chúng ta dựa vào sự thành tín của Đức Chúa Trời, Bởi quyền năng Ngài, Ngài sẽ cứu chuộc và thánh hóa cho Ngài một tuyển dân có lòng sốt sắng về các việc lành khiến anh em nên thánh trọn vẹn, và nguyền xin tâm thần, linh hồn, và thân thể của anh em đều được giữ vẹn, không chỗ trách được, khi Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta đến! Đấng đã gọi anh em là thành tín, chính Ngài sẽ làm việc đó. (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:23-24)….. Nầy, tay Đức Giê-hô-va chẳng trở nên ngắn mà không cứu được; tai Ngài cũng chẳng nặng nề mà không nghe được đâu (Ê-sai 59:1)
Chúa Jesus có thể cứu toàn vẹn những kẻ nhờ Ngài mà đến gần Đức Chúa Trời, vì Ngài hằng sống để cầu thay cho những kẻ ấy (Hê-bơ-rơ 7:25). Ngay cả khi chúng ta từ chối Ngài trong sự vô tín và tội lỗi làm cho chúng ta bị phân cách với Đức Chúa Trời, thì kế hoạch của Ngài vẫn tiếp tục mà không cần có chúng ta. Nếu chúng ta chịu thử thách nổi, thì sẽ cùng Ngài đồng trị; nếu chúng ta chối Ngài, thì Ngài cũng sẽ chối chúng ta; nếu chúng ta không thành tín, song Ngài vẫn thành tín, vì Ngài không thể tự chối mình được (2 Ti-mô-thê 2:12-13)
Chúng ta hãy giữ vững nguồn quyền năng và sự sống đời đời trong Chúa Jesus Christ là Gốc Nho thiên thượng. Khi chúng ta cứ ở trong Ngài, chúng ta có nhiều hơn những người chiến thắng. Chúng ta có thể mạnh dạn đến ngôi ân điển và công bố lời hứa rõ ràng, “người công bình sẽ sống bởi đức tin” sự an ninh đời đời của chúng ta được hoàn tất trong Ngài, vì chúng ta đã được đảm bảo, “Vậy, hỡi anh em, hãy chú ý cho chắc chắn về sự Chúa kêu gọi và chọn lựa mình. Làm điều đó anh em sẽ không hề vấp ngã; dường ấy, anh em sẽ được cho vào cách rộng rãi trong nước đời đời của Đức Chúa Jêsus Christ là Chúa và Cứu Chúa của chúng ta” (2 Phi-e-rơ 1:10-11)
NHV SUU TAM