- Biết mình ngu dại là một bước lớn tiến về hướng tri thức.
- Bên ngoài ý Chúa không có gì gọi là thành công. Bên trong ý Chúa không có gì gọi là thất bại.
- Bầy chiên được an ủi khích lệ rất nhiều khi họ biết mình đang có một người chăn thánh thiện, tận hiến.
- Trải qua các đời, nếu không có những bật thánh khiết, tận tụy để người ta thấy Đức Chúa Giê-xu qua họ, thì đạo Tin Lành đã tận diệt từ lâu.
- Bầy chiên có quyền đòi hỏi sự săn sóc của người chăn. Người chăn phải sung sướng khi được đòi hỏi như vậy.
- Khi nghĩ đến một cầu thủ tranh banh tròn tôi hổ thẹn khôn xiết vì hầu việc Đức Chúa Trời chưa hăng hái bằng một cầu thủ giành banh.
- Người nào hầu việc Chúa sốt sắng thì thường bị kẻ nguội lạnh tức bực, chế giễu và bắt bớ. (Mác 3:1-6, 21).
- Biết bao nhiêu người muốn làm lại cuộc đời nhưng đã quá trễ, và đành đem một tâm sự thất bại vào cõi đời đời.
- Khi gặp hoạn nạn, ta phải tự hỏi: “Tôi bị thử thách, bị sửa phạt, hay là bị hình phạt?” không có nguyên do nào khác.
- Tôi chẵng sợ vì không có tiền gởi ngân hàng hạ giới; Tôi chỉ sợ nếu không có hoặc có ít tiền gởi ngân hàng thiên thượng.
- Đức Chúa Trời đưa chúng ta đến chỗ chiến đấu một mình, để chính Ngài có thể chiến đấu chung với ta và thay ta.
- Nếu Hội Thánh chẳng có Đức Thánh Linh ngự trị và hành động, thì chỉ còn là một cơ quan văn hóa, từ thiện, hoặc kém hơn một chút.
- Rất nhiều người không được Đức Chúa Trời sử dụng. Ít người được Ngài sử dụng. Rất ít người được Ngài đại dụng, và chỉ có vài người được Ngài tận dụng. Mỗi người chúng ta tự biết mình thuộc hạng nào.
- Mỗi lần làm trái lương tâm là một chút thuốc độc chích vào lương tâm cho đến lúc đủ liều thì lương tâm chết và thần linh, chức vụ, uy tín, danh dự cũng chết theo.
- Nhiều người quá lo cho con cháu mình phần đời này, mà chẵng lo cho linh hồn chúng chút nào. Họ sẽ tỉnh thức trong đời sau khi không thấy con cháu mình ở thiên đàng; nhưng lúc ấy đã quá muộn.
- Tôi sợ nhứt trong đời này mình có mọi sự, mà trong đời sau mình chẵng có chi hết.
- Có những người muốn Đức Chúa Trời ban cho mình rất nhiều, song lại chỉ dâng cho Ngài rất ít.
- Người làm cha mẹ phải tự hỏi: “Nếu con cái tôi làm, nghĩ và nói như tôi thì linh hồn chúng sẽ ra sao?”.
- Nếu mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời, thì tất nhiên mọi sự hiệp lại làm hại cho kẻ không yêu mến Ngài.
- Gặp hoạn nạn, người ta vội chạy đến Đức Chúa Trời; nhưng được bình an rồi, bèn sắp sửa lảng xa Ngài
- Nghèo đời này mà nghèo cả đời sau thì mới đáng buồn; Giàu đời này mà chẳng giàu đời sau thì chưa đáng vui.
- Những bước sa sút tai hại luôn luôn bắt đầu ở chỗ thiếu thức canh cầu nguyện.
- Người đời thường mua chuộc kẻ khác bằng tiền bạc; Người đạo luôn luôn chinh phục kẻ khác bằng đức độ.
- Đường lối của Đức Chúa Trời khác với đường lối của chúng ta phần lớn ở chỗ không có vị kỷ, tư lợi, tự ái, tự cao, tây vị, hoặc thù oán.
- Than ôi! Có người có sứ mạng đại diện Đức Chúa Trời, thường lại đại diện Ngài quá ít.
- Chúng ta phải sống thế nào để khi giảng về những sự kiện chí thánh của Đức Chúa Trời, thì chính mình không riêng hổ thẹn với mình.
- Dầu trong tư tưởng, cũng đừng xích lại gần ma quỉ chút nào.
- Tất cả chúng ta đáng phải hạ mình trước mặt Chúa; vì hầu hết các cuộc nhóm họp thờ phượng chỉ có nghi thức, hùng biện và giáo lý khô khan.
- Chúng ta thường không tìm kiếm đường lối Đức Chúa Trời để đi theo, nhưng lại vạch một đường lối cho Ngài đi theo.
- Người giả hình nói Chúa nhưng lòng đầy trần gian.
- Ta có thể xin sai. Nhưng lúc nào Chúa vẫn cho đúng.
- Chiên con hy sinh cứu chúng ta cũng chính là người chăn dẫn dắt chúng ta.
- Cầu nguyện không, chưa đủ. Phải sống với lời cầu nguyện nữa.
- Khi ma quỉ muốn dập tắt ngọn đèn soi sáng của chúng ta, thì chúng ta phải khêu cho sáng thêm.
- Có trận đánh gay go, ác liệt, mới có đại thắng.
- Trong cuộc linh chiến của Cơ Đốc Nhân, Đức Chúa Trời cho phép ma quỉ đánh trước như vũ bão và dường như thắng phần nào, rồi Ngài mới ra tay và toàn thắng nó. Vậy hãy yên trí và vững lòng tin.
- Có đức tin là có tất cả. Mất đức tin là mất tất cả.
- Chúng ta hãy đánh tan sự hiểu lầm không bằng lời cãi chính, nhưng bằng đời sống thánh thiện và tận hiến hơn.
- Chúng ta thường vạch một con đường và đòi hỏi Đức Chúa Trời theo đó mà cứu giúp mình. Đâu có được!
- Nếu không còn gì để chiến đấu chống lại nữa, thì chứng tỏ rằng đời thiêng liêng của mình đã tàn lụi rồi.