Trước đây tôi thường xem lễ nhóm thờ phượng trong nhà thờ như là thời gian giải trí. Đề cập những người như tôi, Sưren Kierkegaard nói, chúng ta có khuynh hướng xem nhà thờ như một loại rạp hát: Chúng ta ngồi ở hàng khán thính giả, chăm chú theo dõi diễn viên trên sân khấu.

Our Daily Bread is hosted by Les Lamborn

http://cdn.rbc.org/odb/2011/02/odb-02-20-11.mp3

READ: Psalm 50:7-15

Whoever offers praise glorifies Me. —Psalm 50:23

I ‘used to view the worship service’ in church as a time for entertainment. Speaking of folks like me, Sören Kierkegaard said that we tend to think of church as a kind of theater: We sit in the audience, attentively watching the actors onstage. If sufficiently entertained, we show our gratitude with applause. Church, though, should be the opposite of the theater. God is the audience for our worship.

What matters most takes place within the hearts of the congregation—not onstage. We should leave a worship service asking ourselves not “What did I get out of it?” but rather “Was God pleased with what happened?”

God took pains to specify details of animal sacrifice for the ancient Israelites in their worship. Yet He said that He didn’t need their animals: “I will not take a bull from your house, nor goats out of your folds. For every beast of the forest is Mine, and the cattle on a thousand hills” (Ps. 50:9-10). What He wanted was their praise and obedience (v.23).

By focusing on the externals of worship, we too miss the point: The Lord is interested in a sacrifice of the heart, an internal attitude of submission and thanksgiving. The goal of worship is nothing less than to meet and please our God. —Philip Yancey

Lord, may our worship and our praise,
From hearts surrendered to Your ways,
Be worthy offerings of love
For all Your blessings from above. —Sper

At the heart of worship is worship from the heart.

VIETNAMESE TRANSLATION

Ai Là Khán Thính Giả?

Đọc:
Thi Thiên 50:7-15

Ai dâng lời cảm tạ làm tế lễ, là tôn vinh Ta. – Thi Thiên 50:23

Trước đây tôi thường xem lễ nhóm thờ phượng trong nhà thờ như là thời gian giải trí. Đề cập những người như tôi, Sưren Kierkegaard nói, chúng ta có khuynh hướng xem nhà thờ như một loại rạp hát: Chúng ta ngồi ở hàng khán thính giả, chăm chú theo dõi diễn viên trên sân khấu. Nếu họ diễn hay, chúng ta tán thưởng tỏ lòng biết ơn. Thế nhưng, nhà thờ phải ngược với rạp hát. Đức Chúa Trời chính là khán thính giả buổi thờ phượng của chúng ta.
Điều quan trọng nhất, diễn ra trong lòng hội chúng không phải trên sân khấu. Rời khỏi lễ nhóm thờ phượng, chúng ta không tự hỏi: “Tôi học được gì?” mà là “Đức Chúa Trời có hài lòng với sự việc diễn ra không?”
Đức Chúa Trời đã chú ý nêu rõ từng chi tiết của sinh tế cho dân Ít-ra-ên trong việc thờ phượng. Thế mà Ngài nói Ngài chẳng cần những con thú của họ: “Ta sẽ không bắt bò đực nơi nhà ngươi, cũng chẳng lấy dê đực trong bầy ngươi. Vì tất cả thú rừng đều thuộc về Ta, các bầy súc vật trên hàng nghìn đồi núi cũng vậy” (Thi Thiên 50:9-10). Điều Ngài muốn nơi họ là lời ngợi khen và lòng vâng phục (c.23).
Khi tập chú vào hình thức thờ phượng bên ngoài, chúng ta cũng đánh mất trọng điểm: Chúa quan tâm của lễ từ tấm lòng, tức thái độ vâng phục và biết ơn bên trong. Mục tiêu của thờ phượng không gì khác hơn là để gặp gỡ và làm vui lòng Đức Chúa Trời. – Philip Yancey

Trọng tâm của thờ phượng là thờ phượng bằng tấm lòng.

 

 

 

Mọi bài vở cộng tác và góp ý xin gửi về [email protected]