Chúng ta đang sống trong Mùa Tạ Ơn, nhắc nhở chúng ta về những ơn lành Thiên Chúa ban cho con người. Lễ Tạ Ơn có từ năm 1621, một năm sau khi những người Anh đầu tiên đặt chân trên đất Hoa Kỳ. Sau mùa gặt đầu tiên ở xứ lạ, những người nầy đã cùng nhau bày một bữa tiệc ăn mừng và tạ ơn Thiên Chúa. 

Người Mỹ có truyền thống ăn gà tây trong ngày Lễ Tạ Ơn vì trong bữa tiệc tạ ơn đầu tiên với người bản xứ, ngoài những thứ trồng trọt được trong mùa đầu tiên, họ ăn thịt bốn con gà tây săn được trong rừng. Món gà tây ngày nay nhắc lại bữa tiệc tạ ơn đầu tiên đó.

Chúng ta có thể thích ăn thịt gà tây, có thể không thích, nhưng điều quan trọng trong mùa tạ ơn không phải là ăn uống, tiệc tùng hay vui chơi nhưng là lòng biết ơn. Những người di dân đầu tiên tại đây, với đức tin nơi Thiên Chúa, đã quy mọi ân phúc họ tiếp nhận cho Thiên Chúa. Họ ý thức rằng tất cả mọi điều họ có đều đến từ Thiên Chúa và họ phải tạ ơn Ngài.

Người Việt chúng ta cũng là những người luôn luôn sống với lòng biết ơn. Trong dân gian, chúng ta truyền tụng cho nhau câu, “Ăn trái nhớ kẻ trồng cầy, uống nước nhớ người đào giếng.” Chúng ta cũng nói, “Uống nước nhớ nguồn.” Sâu kín trong tâm hồn, chúng ta không phải là những người vô ơn. Tuy nhiên, vì đời sống máy móc, bận rộn; vì những lo lắng trong cuộc sống; có khi vì mệt mỏi, chúng ta đã không còn thì giờ suy nghĩ đến ơn Trời.

Trong Mùa Tạ Ơn nầy, tôi mời Bạn dành một vài phút ngắn ngủi tiếp theo đây, để chúng ta cùng nhau suy nghĩ đến ơn lành lớn lao Thiên Chúa đã ban cho chúng ta và bày tỏ lòng biết ơn Thiên Chúa trong những hành động cụ thể và tích cực. Suy nghĩ đến bốn chữ ngắn ngủi trong câu tục ngữ, “Uống nước nhớ nguồn,” tôi thấy những chữ nầy dạy chúng ta những bài học vô cùng quý giá trong tinh thần biết ơn.

Trước hết nó cho ta thấy rằng chúng ta là những người thọ ơn Thiên Chúa. “Uống nước” là điều chúng ta làm mỗi ngày, nhưng hai chữ nầy bao gồm bao nhiêu ý nghĩa khác nữa. Có nhiều điều chúng ta thụ hưởng hay có trong tay mỗi ngày, quá quen thuộc và quá bình thường đến nỗi chúng ta coi thường và coi đó như điều tự nhiên xảy ra, không suy nghĩ đến nữa cho đến khi gặp những hoàn cảnh đặc biệt, chúng ta mới thấy đó là những điều vô cùng quý giá, không phải tầm thường. Uống nước là một trong những điều bình thường đó. Ngày nào ta lại không uống nước hễ khát thì uống, không uống nước máy thì nước lọc, nước ngọt, nước trà, v.v… Nhưng chắc Bạn đã có lần kinh nghiệm trong chuyến vượt biên, lúc bị tù đày, trong những ngày di tản, hay nghe lại từ kinh nghiệm của người khác về những giọt nước lạnh mà trong những giờ phút đó bao nhiêu ngọc ngà châu báu cũng không mua được. Chúng ta đã từng nghe những người chia nhau từng giọt nước trong nắp bình, hay những em bé nhờ một chút nước mà còn sống sót cho đến ngày nay.

Uống nước bình thường thật và chúng ta dễ coi thường nhưng trong những hoàn cảnh đó nước là một cái gì phi thường và là ân huệ vô cùng lớn lao. Chúng ta dễ coi thường những gì chúng ta có nhiều và dễ có, như nước uống, thật ra chúng ta phải ý thức rằng những giọt nước chúng ta uống mỗi ngày đến từ Thiên Chúa như lời cầu nguyện trong dân gian: “Lạy Trời mưa xuống, lấy nước tôi uống…” Ngày nay có lẽ ta phải bỏ tiền ra mua nước để uống cho tinh khiết, nhưng nguồn nước vẫn đến từ Thiên Chúa và Thiên Chúa không bao giờ bắt chúng ta phải trả tiền để uống nước cả! Chẳng những nước uống nhưng cơm ăn, áo mặc hằng ngày và mọi điều ta thụ hưởng đếu đến từ Thiên Chúa. Bài cầu nguyện dân gian không dừng lại ở chỗ “lấy nước tôi uống” nhưng tiếp tục xin Trời mưa để có ruộng mà cày, có cơm mà ăn, có rơm mà nấu. Ngày nay chúng ta không cần cày vẫn có cơm ăn, không cần rơm, chỉ cần bật nút lò để nấu. Nhưng Bạn có thấy sự hiện diện của Thiên Chúa đàng sau tất cả những điều đó không? Tôi muốn nói đến sức khỏe để có thể đi làm có tiền mua thức ăn, tôi muốn nói đến công ăn việc làm, dịp tiện, hệ thống trợ cấp, những người chung quanh chúng ta, những phương tiện giúp chúng ta có những gì chính chúng ta không thể tạo ra.

Tất cả đều đến từ Thiên Chúa và chúng ta cần tạ ơn Ngài. Chúng ta đang sống trên đất nước giàu nhất thế giới và tất cả mọi nguồn tài nguyên thiên nhiên cũng như cơ hội học hỏi, tiến thân đèu đến từ Thiên Chúa. Nước chúng ta uống hằng ngày không chỉ giới hạn chất lỏng chúng ta đưa vào miệng nhưng tất cả mọi điều trong phạm vi vật chất Thiên Chúa đã cung ứng cho con người để sống mà trên hết là chính thân thể diệu kỳ của chúng ta.

Chúng ta vừa nói hai chữ “uống nước” nghe rất đơn giản nhưng Bạn có biết rằng chúng ta uống được hay nuốt được cũng là ơn Thiên Chúa ban cho chúng ta không? Chúng ta đã từng thấy những người mắc chứng ung thư cuống họng, không nuốt được, cũng có những người vì tai biến mạch máu não hay những thứ bệnh khác đã không thể điều khiển được cuống họng của mình, không nuốt được. Một cử động rất đơn giản trong bộ máy diệu kỳ Thiên Chúa đã tạo dựng, không có hay có gì sai trật trong bộ máy đó thì uống cũng không được. Từ đó ta thấy chẳng những ăn hay uống nhưng cả con người nầy, nếu không có sức khỏe thì làm sao để ăn, để uống, để hoạt động, để làm việc, để di chuyển. Chúng ta đã từng thấy những người thật khỏe mạnh mắc chứng nan y, nằm xuống một chỗ và đời sống không còn gì nữa. Người đó có thể chính là chúng ta, đang hoạch định nhiều điều cho tương lai, cho tuần lễ tới hay cho chính ngày hôm nay, nhưng một cơn bệnh đến nằm xuống và dù có muốn gì đi nữa, đã nằm trên giường bệnh là phải nằm vậy thôi!

Uống nước, hai chữ thật đơn giản nhưng cho ta thấy bao nhiêu ơn lành của Thiên Chúa. Ơn ban cho nước để chúng ta uống và ơn ban cho ta sức khoẻ để có thể uống. Nói rộng ra, đời sống mà ta có và những gì ta đang thụ hưởng đều đến từ Thiên Chúa. Ngày hôm nay hay bất cứ lúc nào uống nước Bạn hãy suy nghĩ đến những gì tôi vừa nói và cả tạ Thiên Chúa đã ban cho ta nước để uống và một thân thể có khả năng để uống nước đó!

Trong bốn chữ “Uống nước nhớ nguồn” uống là một hành động, một cái gì ta thụ hưởng, còn “nhớ” nói đến một thái độ, một tấm lòng biết ơn. Những chữ “Uống nước nhớ nguồn” có thể hiểu theo hai cách:

1. Đây có thể là lời khuyên, khi nào uống nước thì phải nhớ nguồn. Đây là lời nhắc nhở chúng ta đừng quên ơn của Thiên Chúa.

2. Nhưng câu, “Uống nước nhớ nguồn” cũng là lời của ta tự nhủ mình rằng: uống những giọt nước nầy tôi không thể quên từ đâu tôi có nước để uống. Tạ tự nhủ: vì tôi uống nước nên tôi phải nhớ nguồn.

Tôi không biết Bạn hiểu câu nầy như thế nào, nhưng dù hiểu theo nghĩa nào đi nữa, tự nhủ hay được nhắc nhở, mỗi chúng ta dù là ai, đều phải nhớ nguồn. “Nhớ” không có nghĩa là chợt nhớ hay nhớ nhung. Nhưng “nhớ” nghĩa không quên ơn, là biết ơn, là cảm nhận ân phúc của Thiên Chúa. Bạn và tôi, dù chúng ta là ai, được sinh ra trên cõi đời nầy, chúng ta đều mang ơn Thiên Chúa. Cha mẹ sinh ta ra nhưng chính Thiên Chúa là Đấng ban cho chúng ta sự sống. Chẳng phải đợi khi uống nước mới nhớ nguồn, nhưng hiện diện trên cõi đời nầy, trong thân xác nầy là chúng ta đã phải nghĩ đến nguồn cội của mình và chẳng những để nhớ ơn, chúng ta cũng phải tôn thờ Thiên Chúa, Đấng đã tạo dựng và cứu rỗi. Tôi nói tạo dựng và cứu rỗi vì tất cả loài người đều do Thiên Chúa tạo dựng cho nên tất cả chúng ta đều mang ơn Thiên Chúa về sự sống. Tuy nhiên không phải tất cả loài người đều tôn thờ Thiên Chúa là nguồn sống của mình. Con người chúng ta được Thiên Chúa ban cho ý chí tự do và chúng ta có thể nhớ nguồn hay không nhớ nguồn.

Vì quên nguồn, vì xa lìa Thiên Chúa, con người chúng ta đã tự chọn cho mình con đường riêng và đó là con đường tội lỗi, xa cách Chúa. Dầu vậy Thiên Chúa vẫn yêu chúng ta, vẫn đi tìm chúng ta và kêu chúng ta trở lại với Ngài. Thiên Chúa thánh khiết không thể dung dưỡng tội lỗi vì vậy để có thể đem chúng ta trở lại, phải có một người chịu phạt thế cho chúng ta. Đó là Chúa Cứu Thế Giê-xu, Ngài chính là Thiên Chúa trong thân xác con người. Chúa Giê-xu đã giáng trần 2,000 năm trước, đứng ở chỗ lẽ ra chúng ta phải đứng, đó là chỗ đứng của tội nhân. Chúa Giê-xu đã đổ máu của Ngài ra trên thập giá để chuộc tội cho chúng ta và đó là ơn cứu rỗi Thiên Chúa dành cho chúng ta.

Thiên Chúa chẳng những đã tạo dựng chúng ta, ban cho chúng ta sự sống thân xác, Ngài cũng đã cứu rỗi chúng ta, ban cho chúng ta sự sống tâm linh. Chúng ta cần biết ơn Chúa, chẳng những biết ơn về phương diện thân xác nhưng cũng biết ơn trên phương diện tâm linh. Đó là chẳng những nói được rằng, “Lạy Trời mưa xuống, lấy nước tôi uống” nhưng cũng nói được rằng, “Lạy Chúa Giê-xu là Đấng đã chịu chết thay cho con, con xin tiếp nhận ơn cứu rỗi của Chúa.”

Bạn sẽ làm gì trong Mùa Tạ Ơn nầy, tôi không biết. Dù Bạn có ăn lễ tạ ơn hay không, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng nhất là mùa tạ ơn nhắc chúng ta về lòng biết ơn. Lòng biết ơn đối với Thiên Chúa là Đấng tạo dựng và cứu rỗi chúng ta. Nếu chúng ta uống nước và biết nhớ nguồn thì hôm nay, với đời sống, với hơi thở chúng ta đang có, chúng ta cần tôn thờ Thiên Chúa qua con đường cứu rỗi Chúa Giê-xu đã mở ra cho chúng ta qua cái chết của Ngài. Đó chính là lòng biết ơn thật sự và Mùa Tạ Ơn nầy sẽ ngập tràn ý nghĩa đối với Bạn và gia đình.

MS NGUYEN THI