Thân Thế Phật Giáo

Tôi sinh ra trong một gia đình đạo Phật Giáo gốc từ nhiều đời. Bà nội tôi là một người tu tại gia. Từ nhỏ tôi đã được mẹ tôi dặn dò là mai mốt lớn lên không được lấy vợ người Thiên Chúa Giáo vì như vậy là tôi sẽ phải theo đạo Chúa là một điều mà mẹ tôi không muốn xảy ra. Tôi lớn lên trong sự dạy dỗ đó và tự nghiên cứu và phát triển cho mình một niềm tin rất lớn vào Phật Pháp chứ không phải chỉ tin theo cha mẹ. Tôi cũng muốn lấy một người vợ đạo Phật để cùng dạy dỗ con cái theo Phật Giáo.

Cuộc đời thường không diễn ra như mình mong muốn. Sau vài mối tình không thành với người đạo Phật, trong một chuyến đi về Việt Nam với bạn, tôi được một người bạn thân đạo Tin Lành giới thiệu với một cô gái tên Thủy (là vợ tôi sau này). Sau vài câu tìm hiểu, tôi biết được Thủy cũng đạo Tin Lành và tôi thất vọng ê chề. Tôi gọi thằng bạn ra riêng và mắng nó một trận. Tôi nói nó biết tôi đạo Phật gốc và không thích con gái đạo Chúa tại sao lại giới thiệu cho tôi người Tin Lành. Nó nói cô này nó tìm hiểu kỹ rồi, con nhà đàng hoàng và con gái Tin Lành chung thủy lắm, không bỏ chồng đâu vì họ rất kính sợ Chúa. Nó bảo tôi cứ tìm hiểu, không thích thì thôi. Tôi thì nghĩ con gái nào làm theo đúng đạo của mình thì cũng sẽ không bỏ chồng chứ cứ gì phải đạo Tin Lành mới không bỏ chồng. Định mệnh trớ trêu cho Thủy và tôi lại thích và rồi yêu nhau. Bố mẹ tôi rất buồn nhưng cuối cùng cũng đành chấp nhận vì tôi cũng cương quyết tiến đến hôn nhân nhưng tôi muốn vợ tôi phải theo đạo Phật vì tôi không chấp nhận cải đạo qua Tin Lành. Vợ tôi lúc đó cũng gặp nhiều chuyện trong cuộc sống và mất niềm tin vào đạo nên cũng bằng lòng.

Chúng tôi sống với nhau và đi Chùa trong 3 năm rưỡi thì sanh được bé gái đầu. Trong suốt thời gian đó, vợ tôi thường hay cáu gắt, và không có tình yêu thương với gia đình tôi. Sau khi sanh xong vài tháng thì vợ tôi nói với tôi là muốn được đi nhà thờ trở lại vì sau 3 năm rưỡi đi chùa với tôi, vợ tôi không thấy bình an mà cứ hay bị cáu gắt và buồn bực. Tôi nổi giận, cãi nhau và vợ chồng tôi suýt ly dị. Sau đó, vì thương con còn bé và cũng cảm nhận được vợ tôi có thay đổi, vui vẻ hơn và rộng lượng hơn khi được đi nhà thờ, nên tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận nhưng tôi nhất định con và tôi vẫn sẽ theo Phật Giáo. Ba năm sau thì chúng tôi có bé gái thứ hai. Trong suốt 3 năm đó, vợ tôi đi nhà thờ một mình mỗi Chủ Nhật, tôi dắt con đi Chùa hoặc đi chơi chỗ khác trừ khi tôi bận việc thì con tôi mới theo vợ đến nhà thờ. Vợ tôi nhiều lần nhờ mấy mục sư và những thầy truyền giáo nói chuyện với tôi nhưng tôi đều cãi lý với họ là đạo Phật của tôi cũng dạy con người sống và làm việc tốt như đạo Tin Lành, có gì khác đâu mà tôi phải đổi đạo. Tôi không tin là có Đấng Tạo Hóa, Thiên Đàng, Địa Ngục và Chúa cứu rỗi. Tôi tin vào khoa học; vũ trụ này tự nhiên mà có, không có ai là Đấng Tạo Hóa cả; con người phát triển theo thuyết tiến hóa và cuộc sống con người luân hồi như trong Phật Giáo. Tôi tin vào duyên nợ và phước phần của bản thân và tổ tiên. Chúa cũng là một vị Bồ Tát vì xả thân cứu người nên tôi cũng tôn kính Chúa nhưng tôi vẫn là một người Phật tử. Khuyên nhủ tôi hoài không được thì vợ tôi và mấy mục sư cũng đành bó tay. Họ nói tôi cứng lòng quá, để từ từ Chúa làm việc với tôi.

Vợ tôi tham gia vào nhóm nhỏ trong nhà thờ và gặp nhau một tháng hai lần vào tối thứ bảy để học kinh thánh. Cô ấy thường rủ tôi đi dự những buổi nhóm này nhưng tôi từ chối thẳng. Tôi có nhiều bạn Phật Giáo nên khi vợ tôi đi họp nhóm nhà thờ thì tôi đi bên bạn tôi với hai con. Vợ tôi buồn lắm nhưng tôi nhất định không đi và không có cảm tình với đạo Tin Lành vì lúc nào họ cũng giảng đạo cứ như đạo của mình là số một còn những đạo khác chẳng là gì cả; và vì họ không chịu “đạo ai nấy giữ” mà cứ muốn đi ra “dụ” thêm những người khác vào đạo của mình. Và rồi không hiểu Chúa sắp đặt sao mà dần dần tôi không còn gặp những người bạn Phật Giáo nhiều như trước. Những tối thứ bảy họp nhóm mà tôi không có nhóm bạn nào để đi chơi chung, vợ tôi năn nỉ tôi chở cô ấy đi họp nhóm để gia đình có dịp đi chung với nhau và nếu có về khuya thì cũng đỡ sợ, và tôi đồng ý. Lúc đó là khoảng cuối năm 2009. Tôi tới tham dự vài nhóm nhỏ nhưng nhóm nào tôi cũng bắt vợ về sớm vì họ nói nhiều điều về Chúa mà đối với tôi khó nghe quá. Một lần nọ, tôi đến nhóm nhỏ của anh Hùng Đỗ tại nhà thờ Cộng Đồng San Jose nhóm tại nhà anh Dũng, chị Mai tại khu Evergreen. Tôi có cảm tình vì họ đối xử với tôi rất chân tình, chẳng giảng đạo Chúa gì cho tôi cả; họ cũng hát Karaoke nhạc đời bình thường. Lúc họ nhóm họp thì tôi vẫn ngồi phòng khác coi phim hay chơi một mình mà không bị quấy rầy. Đi nhóm này, tôi cảm thấy thoải mái hơn khi đi nhóm ở những chỗ khác. Cứ thế cả năm trời, chúng tôi bắt đầu cảm thấy thân thiết với nhau hơn nhưng tôi cũng vẫn không tham gia với họ khi họp nhóm trừ khi phải ngồi nghe vì phép lịch sự. Với tôi, đạo ai nấy giữ, chơi với nhau vui và chân tình là được rồi. Thêm hai năm nữa trôi qua, chúng tôi đi du lịch với nhau, làm từ thiện với nhau và chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Chúng tôi thân thiết nhau hơn và tôi hay đưa đón vợ tôi đến nhà thờ mỗi Chủ Nhật để có dịp gặp họ. Tôi cũng có vào nhà thờ nghe mục sư giảng nhưng phần lớn tôi vẫn không hứng thú lắm vì Kinh Thánh thì khó hiểu, hơi hoang đường, khó tin và cũng dạy những điều hay lẽ phải như Phật Giáo thôi. Điểm khác biệt lớn nhất là họ tin vào Đấng Tạo Hóa, Chúa cứu thế Giê-Xu và Đức Thánh Linh. Rất tiếc tôi lại chẳng tin vào những điều này. Tôi nghi ngờ những thông tin trong cuốn Kinh Thánh đã được sửa chữa, Thánh hóa để chính quyền ngày xưa dễ cai trị mọi người vì nó được tổng hợp và viết lại thành sách hơn 300 năm sau khi Chúa Giê Xu bị đóng đinh trên Thập Tự Giá.

Đối với tôi, Phật Giáo là đạo từ bi và hợp với cách suy nghĩ của tôi nhất. Tôi tin là mình có thể tự tu thân tích đức để rồi tự giải thoát mình, nếu không lên được cõi Niết Bàn như Phật thì ít ra tôi cũng được đầu thai làm kiếp người một lần nữa. Chứ còn tin vào Thiên Đàng, Chúa cứu thế và Đấng Tạo Hóa thì khó tin quá, chẳng có gì để chứng minh được là những điều này có thật. Với lại trong Kinh Cựu Ước có quá nhiều chi tiết chém giết, loạn luân quá nên tôi không thích như Phật Giáo. Nếu một người chưa theo một đạo nào hay theo đạo ông bà thì rất dễ để đổi qua đạo Tin Lành nhưng với một người đã tin tưởng rất lớn vào Phật Giáo như tôi thì rất khó để đổi đạo. Tôi không bao giờ chấp nhận đổi đạo chỉ vì vợ tôi theo đạo và vì bạn bè tôi theo đạo Tin Lành cả. Với tôi, một đức tin kiểu “A dua” theo như vậy rất yếu, chẳng có ích lợi gì nên tôi rất ghét điều đó. Tuy nhiên, tôi là người có đầu óc cởi mở nên tôi sẵn sàng thay đổi ý kiến của mình nếu một ngày nào đó tôi có thể nhận biết được Đức Chúa Trời, hay Đấng Tạo Hóa như trong Kinh Thánh nói, là có thật chẳng hạn như bằng những lời cầu nguyện được Chúa nhậm lời một cách rõ ràng hay một phép lạ nào đó xảy ra với tôi. Tôi phải có đủ bằng chứng rõ ràng để tôi có thể hãnh diện trả lời với bất cứ ai hỏi tôi về lý do tôi phải đổi đạo.

Đi nhà thờ thêm một năm liên tục sau đó và học lời Chúa với anh em nhóm nhỏ, tôi mở lòng hơn với mọi người về đạo nhưng vẫn chẳng khá hơn trong việc tin Chúa vì tôi vẫn chẳng thấy có dấu hiệu gì là Đức Chúa Trời là có thật và Ngài thật sự tạo ra loài người bằng đất sét. Cuối năm 2012, tôi có dịch bài làm chứng của bác sĩ Richard Teo người Singapore qua tiếng Việt cho ba mẹ vợ tôi cũng như một số bác lớn tuổi trong hội thánh đọc. Tôi thấy ông gặp nhiều phép lạ nhưng cũng còn thấy hơi khó tin, không biết có khi nào ổng tưởng tượng không. Khoảng đầu năm 2014, tôi có dịp dự buổi làm chứng của anh Nam Quốc Chung tại nhà thờ. Anh là một người con cán bộ bên Việt Nam nhưng ăn chơi, xì ke, ma túy và vào tù ra khám cả 15 lần. Vậy mà chỉ trong 2 tháng biết đến Chúa, anh đã thay đổi hoàn toàn, không còn nghiện ngập và đi khắp nơi rao giảng lời Chúa và được đầy ơn phước. Lần này tôi thấy tin hơn vì đây đúng là một phép lạ mà tự người đó không thể nào làm được mà phải có sự giúp đỡ của một đấng thần linh nào đó. Tôi nhận thấy tôi cần phải nghiên cứu kỹ hơn về đạo Chúa và về vấn đề này vì nếu đúng vậy thì có thể Đức Chúa Trời là có thật lắm chứ.

Giữa năm 2014, nhóm nhỏ tôi phát triển từ 5 gia đình thành 9 rồi 10 gia đình và nhà thờ lại có nhiều hoạt động khác nên việc sắp xếp giờ giấc để gặp và chia sẻ Kinh Thánh bắt đầu khó khăn hơn. Dần dần, tôi thấy mình bị nghẹt ngòi trong sự tìm hiểu Kinh Thánh của mình dù vẫn đi nhà thờ thường xuyên. Tôi nhận thấy tôi cần một nhóm khác nhỏ hơn để tôi có thể chia sẻ sâu và hỏi những câu hỏi “quái đản” của một kẻ ngoại đạo như tôi mà không sợ làm nhiều người tin Chúa lâu năm bực mình và có khi thấy bị xúc phạm. Tôi chờ hoài nhưng chẳng thấy ai mở một nhóm như vậy cả. Đến gần cuối năm thì tôi dần nhận ra là nếu tôi muốn một nhóm như vậy thì tôi phải tự lập ra nhóm đó thôi. Nhưng mà tôi chỉ là một kẻ ngoại đạo, chưa tin Chúa thì đâu có tư cách gì đứng ra lập một nhóm khác, vả lại tôi thực sự chỉ muốn tìm hiểu đạo thêm trong một năm nữa; nếu sau đó tôi vẫn không tin Chúa thì tôi sẽ ngưng không đi nhà thờ nữa cho đỡ mất thì giờ. Tôi quyết định là mình lập ra một nhóm độc lập, không chịu sự quản lý của nhà thờ, để tìm hiểu Kinh Thánh thôi. Trong nhà thờ mà tôi đi lúc này có anh Học, ngày xưa cũng là Phật tử gốc, cũng cứng đầu, cứng cổ, hay hỏi những câu “quái đản” như tôi, nhưng đã tin Chúa nhiều năm nay. Tôi thấy quá khứ của anh cũng giống tôi nên tôi cũng muốn gần anh để tôi tìm hiểu sao anh có thể tin Chúa được mà tôi lại không. Tôi nhờ anh cùng tôi ra lập một nhóm tìm hiểu Kinh Thánh cho những người chưa tin như tôi và anh nhận lời.

Ngày 1/10/2015, tôi thông báo quyết định lập nhóm mới của mình cho các anh chị em nhóm nhỏ mà tôi vẫn đang tham gia. Mấy anh chị lo lắng cho quyết định của tôi lắm vì mở ra một nhóm mới không hề đơn giản nhất là khi tôi lại chưa tin Chúa, nhưng tôi lại thấy rất bình an về quyết định này dù tôi chưa biết chương trình làm việc của nhóm mới ra sao cả. Tôi hy vọng anh Học sẽ giúp tôi tất cả chuyện này. Chúng tôi chỉ định thử nghiệm những phương pháp mới để học hỏi lời Chúa trong một năm xem có gì hay hơn và hiệu quả hơn không. Nếu sau một năm mà nhóm mới không đi đến đâu thì chúng tôi sẽ rã và tôi có thể không đi nhà thờ nữa hoặc trở về nhóm cũ. Sau ngày thông báo đó, và sau khi quyết định tập trung tìm hiểu lời Chúa trong một năm, tôi bắt đầu dành ra 30 phút mỗi ngày để tôi đọc Kinh Thánh. Tôi luôn cầu nguyện là nếu Chúa là có thật thì hãy cho tôi biết bằng cách nhận lời cầu nguyện của tôi hay cho tôi thấy một phép lạ nào đó chứ nếu không rất khó để tôi có thể tin. Tôi là một người không dễ tin, nhất là chuyện đạo nhưng tôi cũng không phải là một đứa lỳ lợm bướng bỉnh một cách ngu ngốc. Nếu tôi nhận thấy được rõ ràng Chúa là có thật thì tôi sẽ tin ngay. Tôi muốn ngày này năm sau, tôi phải có câu trả lời rõ ràng là tôi có tin Chúa hay không tin để còn tính chứ cứ “hâm hâm” đi nhà thờ chơi với bạn mà không tin thì mất thì giờ của mình và của nhiều người khác, phí quá.

Ngày 17/1/2015, nhóm nhỏ mới chúng tôi, có tên là Nhóm Hy Vọng, gặp nhau lần đầu tiên tại nhà tôi với 5 gia đình. Trong lúc chờ mọi người đến thì tôi thấy lòng mình nhớ nhóm cũ lắm, lòng tôi hình như không muốn xa họ. Đúng ra giờ này tôi đã đến với họ rồi chứ đâu có ở nhà chờ những bạn nhóm mới, nhưng tôi lại không hề hối tiếc về quyết định của mình. Buổi nhóm diễn ra suông sẻ với những câu hỏi dễ bị “ăn đòn” của tôi, đại loại như “Làm sao biết Kinh Thánh là đúng và không bị tu sửa sai lệch đi khi cuốn sách này được tổng hợp và viết thành sách hơn 300 năm sau khi Chúa Giê Xu thăng thiên?” hay “Trong Kinh Thánh hay viết “Chúa nhân từ, Chúa công bình” vậy sao Chúa bảo dân Israel phải chiếm nhiều thành và mỗi lần chiếm đều bắt phải giết tất cả mọi người trong thành, không chừa một ai, vậy thì ác quá chứ đâu có nhân từ?”

Cuộc gặp gỡ với Chúa

Đúng một tuần sau ngày Nhóm Hy Vọng gặp nhau đầu tiên, sáng ngày 24/1/2015 khoảng 5 giờ sáng, tôi tự dưng tỉnh giấc, nước mắt cứ chảy ra bên 2 khóe mắt. Tôi vẫn nằm trên giường, mắt nhắm lại nhưng đầu óc rất tỉnh táo. Một thước phim chạy trong đầu tôi bắt đầu từ ngày tôi gặp vợ tôi tại Việt Nam, rồi ngày tôi đi nhóm nhỏ của anh Hùng Đỗ, đi nhà thờ, cho tới ngày họp nhóm mới đầu tiên. Tôi nhớ mấy anh chị nhóm cũ lắm nhưng lại rất bình an khi quyết định tách ra. Tôi chợt nhận ra rằng rõ ràng có ai đó cứ thúc đẩy tôi đi ra lập một nhóm mới chứ không phải là ý của tôi muốn. Tôi lờ mờ hiểu rằng có lẽ đây là một sự kêu gọi. Nhưng mà sự kêu gọi này là của ai? Theo kiến thức hạn hẹp của tôi thì chỉ có 2 thế lực siêu nhiên mà thôi, đó là ma quỷ và Đức Thánh Linh. Tôi giả định nếu là ma quỷ kêu gọi tôi thì giờ này đầu óc tôi chắc phải thật gian xảo để nghĩ ra đủ thứ chiêu trò để phá nhà thờ hay nhóm nhỏ cũ nhưng tôi lại thấy rất bình an, thương yêu các anh chị em nhóm cũ và chịu khó tìm hiểu Thánh Kinh. Rõ ràng không thể là ma quỷ kêu gọi tôi được vì ma quỷ không thể ngọt ngào như vậy; vậy thì chỉ còn có thể là Đức Thánh Linh mà thôi. Mà từ trước đến giờ tôi đâu có tin vào Đức Chúa Trời, Đức Chúa Giê-Xu hay Đức Thánh Linh gì đâu. Tôi thức dậy nhưng suốt ngày cứ suy nghĩ về chuyện kêu gọi này. Tối đó tôi có cuộc gặp gỡ với nhóm nhỏ cũ. Tôi có tâm sự với các anh về những gì tôi trải qua lúc sáng và nghĩ rằng sự ra đi lập nhóm mới của tôi hình như là một sự kêu gọi chứ chẳng phải ý muốn của tôi. Các anh hiểu, thông cảm và mừng cho tôi lắm nhưng tôi thì lại sợ vì không lẽ Chúa là có thật và đang kêu gọi tôi hay sao?

Khuya đó tôi về nhưng suốt đêm không ngủ được, nước mắt cứ chảy ra ròng ròng và còn chảy nhiều hơn hôm trước. Thước phim giống hôm qua lại chiếu lại trong đầu tôi nhưng lần này rõ ràng hơn. Chúa cho tôi thấy từ chuyện tôi gặp gỡ vợ tôi là người Tin Lành, cho tới chuyện gặp nhóm nhỏ lần đầu tiên cho tới ý muốn lập nhóm mới và gặp gỡ anh Học để nhờ ảnh hướng dẫn, tất cả chẳng phải là những chuyện ngẫu nhiên mà đều đã được Chúa sắp xếp từ trước và để cho nó xảy ra. Tôi cứ hỏi tại sao Chúa lại kêu gọi tôi trong khi tôi chỉ là một kẻ ngoại đạo, luôn chống Chúa. Tôi không nhận được câu trả lời cho câu hỏi này mà chỉ biết rõ ràng rằng Chúa kêu gọi tôi làm vậy và có một chương trình cho tôi. Tôi thức dậy, nước mắt vẫn chảy mà người cứ run run. Không thể nhầm lẫn được, Thánh Linh của Chúa đang viếng thăm tôi. Sáng đó tôi đến nhà thờ sớm để gặp anh Học đang dạy nhóm Thanh Niên để chia sẻ với anh về điều lạ này. Vừa gặp anh để kể về chuyện anh và tôi được Chúa kêu gọi ra lập nhóm thì tôi bật khóc không kềm được. Vào trong nhà thờ thì ở trên bục giảng đang cầu nguyện thì tôi đứng dưới nước mắt cứ rơi không ngừng. Các anh chị nhóm nhỏ vừa bắt tay, hỏi thăm, tôi cũng tự dưng khóc. Lạ thật, hồi đó đến giờ tôi đâu bao giờ lại khóc dễ dàng như vậy. Rõ ràng Đức Thánh Linh đã đụng chạm đến tôi. Lúc đó tôi thấy sợ lắm, người cứ run run vì chẳng lẽ những gì mình tin là không có thì lại đang xảy ra đây sao? Tôi như một đứa trẻ muốn bỏ trốn nhưng bị ai đó kéo lại bắt phải đối diện với thực tế này. Sau giờ giảng, tôi kể chuyện lạ lùng này cho chị Thủy, vợ của anh Học, và anh Ân Điển là người chăm sóc cho các nhóm nhỏ trong hội Thánh. Mọi người nói tôi rất may mắn đã được Đức Thánh Linh bày tỏ. Tôi đã bắt đầu tin Chúa rồi vì nếu không tin thì không thể giải thích được những chuyện đã xảy ra và cái cảm giác mà tôi đang có, nhưng cũng còn ngại ngùng lắm, chưa muốn tiết lộ cho ai. Anh Điển, Anh Học và Chị Thủy muốn cầu nguyện cho tôi nên chúng tôi cùng nắm tay thay phiên nhau cầu nguyện tại phòng ăn của nhà thờ. Đến lượt anh Điển là người cầu nguyện cuối cùng thì anh hỏi tôi có muốn đọc theo anh để tin nhận Chúa hay không. Tôi còn ngần ngừ vì tôi biết mẹ tôi sẽ rất buồn nếu biết rằng thằng con trai của mình tin Chúa, nên tôi nói cho tôi thêm thời gian để kiểm chứng lại cảm giác lạ lùng này vì vậy anh Điển chỉ cầu nguyện bình thường rồi chúng tôi ra về.

Suốt đêm hôm trước không ngủ được nên tối về tôi ngủ một giấc tới sáng. Khoảng 6 giờ sáng ngày 26/1/2015, tôi chợt thức dậy và nước mắt bắt đầu lại chảy ròng ròng. Đây là đêm thứ 3 tôi bị như vậy rồi. Tôi ngồi dậy bật cây đèn ở đầu giường để chỉ cho vợ tôi xem điều kỳ lạ này rồi đứng dậy để tính đi vào nhà vệ sinh thì bỗng dưng trong đầu tôi, thước phim chạy ngay đến chỗ chiều hôm qua anh Điển hỏi tôi có muốn đọc theo ảnh để tin nhận Chúa không và tôi nói khoan (để cho tôi thêm thời gian), thì tự dưng trong đầu tôi có tiếng phán như sét đánh “Why?” (Tại sao?), tôi choáng váng chưa kịp định thần là chuyện gì thì lại nghe tiếp “Why not?” (Tại sao lại không?), tôi lảo đảo, mếu máo, nói với vợ tôi “He puts thoughts in my head” (Chúa bỏ suy nghĩ vào đầu tôi), và lại nghe tiếp lần thứ 3 “Why didn’t you do it?” (Tại sao lại không làm?), tôi chỉ còn biết hét lên là “He puts thoughts in my head”, rồi ngã gục xuống giường khóc nức nở. Vợ tôi vừa ôm tôi vừa cảm tạ Chúa vì đã cho tôi thấy Ngài. Sau đó Chúa tiếp tục nói vào đầu tôi rất rõ ràng “Ngươi phải lên gặp anh Điển để ảnh đọc và ngươi đọc theo tin nhận Chúa”. Tôi hỏi Chúa có thể cho tôi gặp Mục Sư Thịnh được không vì Mục sư ở gần tôi hơn nhưng Chúa phán rất rõ ràng “Không, ngươi đã khước từ anh Điển thì ngươi phải để chính anh Điển hoàn thành nó”. Tôi hứa với Chúa tôi sẽ làm nhưng giờ này còn sớm quá. Chúa lại còn bắt tôi phải gặp nhóm nhỏ cũ của tôi để làm chứng và xưng nhận đức tin của mình. Tôi sợ lắm nhưng vẫn muốn kiểm tra xem câu trả lời trong những đối đáp trong đầu này có phải thật là của Chúa hay của tôi. Tôi hỏi một câu mà tôi biết câu trả lời của tôi chắc chắn là “Được”, nhưng câu trả lời lại là “Không Được” kèm theo lời giải thích rõ ràng tại sao. Tôi giơ 2 tay đầu hàng vì tôi không thể kiểm soát được cái đầu mình nữa rồi. Chắc chắn là Chúa đang nói chuyện thẳng vào đầu tôi, không thể chối cãi nữa. Tôi quá khiếp sợ vì từ trước đến giờ tôi đâu có tin là Chúa có thật, nay lại được cảm nhận Chúa một cách không thể rõ ràng hơn. Đấng này quyền năng quá vì có thể bỏ suy nghĩ vào đầu tôi mà tôi không thể kiểm soát được. Nếu vậy thì Đấng này nếu muốn có thể bỏ suy nghĩ xấu vào đầu tôi để biến tôi từ người tốt thành người xấu. Bỏ âm thanh hỗn loạn vào để biến tôi từ người tỉnh thành người điên hay là giật một dây nào đó trong đầu tôi thì đang sống thành chết. Đấng này chính là Đấng Tạo Hóa, là Đức Chúa Trời rồi chứ không thể là ai khác. Tôi nhìn thấy hình ảnh mình bao nhiêu năm nay dựng một cái thành trì rất cao bằng Phật Giáo, khoa học, thuyết Tiến Hóa và luân hồi … để chống Chúa. Sau một thời gian, Chúa đánh thủng thành thì tôi lại chạy vào một cái nhà để núp; nay Chúa lại đánh đổ nhà và tiến đến sát đến bên tôi thì hôm qua tôi lại đưa cái khiêng “ngại ngùng” lên để chống đỡ Chúa nên hôm nay Chúa lôi luôn cái khiêng cuối cùng đó mà đập nó tan nát. Tôi như một đứa trẻ nằm co quắp, không còn đường chống đỡ trước một người “khổng lồ” đầy quyền năng. Tôi đã đầu hàng hoàn toàn. Chúa đã bắt phục tôi và giờ Chúa muốn tôi làm chuyện gì tôi cũng phải làm theo. Lần đầu tiên tôi hiểu được thế nào là “tan vỡ trong Chúa”. Tôi ngồi dậy để đi làm mà suốt ngày người cứ run bần bật, không tập trung được nên tôi phải về sớm và tối đó vợ chồng tôi lên nhà anh Điển, kể lại chuyện đã xảy ra và nhờ anh cầu nguyện để tôi tin nhận Chúa trong vòng tay anh và một vài anh chị em nhóm nhỏ như đúng điều mà Chúa bắt tôi phải làm. Tối đó tôi về mà lòng thấy hân hoan và hết sợ hãi vì giờ tôi đã biết Chúa là có thật và tôi đã tin nhận Ngài. Các anh chị nhóm nhỏ nghĩ Chúa còn có chương trình khác cho tôi nữa chứ không phải chỉ xuất hiện để tôi tin mà thôi đâu nhưng chắc chắn những lần gặp gỡ tới (nếu có) sẽ ngọt ngào hơn chứ không còn đáng sợ như sáng nay vì giờ tôi đã là con cái của Ngài.

Sáng hôm sau, tôi lại thức dậy lúc 4 giờ sáng. Lúc này tôi cảm nhận đầu óc mình thật trống rỗng, chẳng có một ý tưởng nào rót vào đầu như hôm qua. Điều này càng cho tôi thấy những gì hôm qua là hoàn toàn thật vì khi đó ý nghĩ cứ đổ vào đầu tôi ngoài sự kiểm soát của mình. Tôi nghĩ chắc Đức Thánh Linh đến để làm cho tôi tin Chúa hôm qua rồi thôi, hôm nay không đến nữa, nhưng nửa tiếng sau thì nước mắt lại bắt đầu chảy. Tôi biết Đức Thánh Linh lại tới. Tôi cố hỏi xem Chúa muốn tôi phải làm gì nhưng tôi chẳng nhận được một câu trả lời nào như hôm qua. Thay vào đó, một thước phim mới lại quay trong đầu tôi cho tôi thấy cảnh tôi đứng chia sẻ những gì tôi đã trải qua cho các anh chị em khác trong nhà thờ rồi cảnh Mục Sư Thịnh làm lễ Báp Tem cho tôi, và rồi Chúa bỏ vào đầu tôi thật nhiều ý để nói chuyện và chia sẻ.

Sáng ngày 28/1/2015 lúc 4 giờ sáng tôi lại bị thức giấc và nước mắt lại chảy ròng ròng. Đây là lần thứ 5 Chúa đến với tôi và là một ngày mà Chúa đã dạy dỗ tôi rất nhiều điều mà tôi nghĩ tôi có đọc Kinh Thánh vài năm nữa chắc cũng chưa ngộ ra được. Chúa biết tôi làm trong ngành điện tử và phần mềm nên Ngài đã cho tôi một khải tượng không thể gần gũi hơn. Chúa cho tôi thấy khuôn mặt của tôi trong hình hài một con robot đi ra một chỗ sáng. Một bàn tay thò ra ấn vào đầu tôi và tôi “tắt điện toàn tập”. Sau đó bàn tay đó bỏ vào đầu con robot tôi một chương trình mới, ấn trên đầu và con robot tôi lại thức dậy hoạt động trở lại theo chương trình mới đã được lập sẵn. Rồi Chúa dạy dỗ tôi bằng cách bỏ suy nghĩ thẳng vào đầu tôi. Chúa cho tôi thấy bản thân tôi nói riêng và loài người nói chung, đối với Chúa thì cũng chỉ như con robot này mà thôi. Cho dù con robot đó có thông minh đến đâu thì nó vẫn không thể vượt qua được trí thông minh của người tạo ra nó. Cho dù con robot đó có giỏi giang đến đâu, có lên được đến cung trăng hay sao Hỏa thì tất cả những gì nó làm được cũng không nằm ngoài cái chương trình mà người tạo ra nó đã soạn sẵn cho nó. Với tôi, rõ ràng Chúa chính là Đấng Tạo Hóa, đã tạo ra loài người, tạo ra tôi, vì nếu không thì Chúa không thể nào biết được chỗ nào để bỏ suy nghĩ thẳng vào đầu ngoài sự kiểm soát của tôi. Chúa không thể nào có thể làm cho tôi từ sống đến chết và từ chết trở lại sống chỉ bằng một động tác bật tắt đơn giản. Tôi ngộ ra rằng loài người chúng ta không thể tiến hóa lên từ khỉ như thuyết Tiến Hóa của Darwin được, các bạn ạ. Tôi cũng chợt nhận ra mình được Chúa cho quá nhiều ân điển mặc dù mình là một đứa chẳng ra gì trong mắt Chúa. Nếu Chúa tắt điện con robot tôi và không bật nó trở lại thì tôi đã nằm trong thống kê của những người ngủ mà không thức dậy và giờ này thân thể tôi có thể đã ra tro hoặc nằm đâu đó ngoài nghĩa trang rồi. Nhưng Chúa đã quá thương tôi nên đã bỏ vào đầu tôi một chương trình mới với nhiều chức năng hơn, và bật điện cho tôi sống lại. Con người cũ của tôi đã chết ngay ngày 28/1/2015 rồi nhưng Chúa đã tái sinh cho tôi bằng Thánh Linh và cho tôi một cuộc sống mới. Vậy thì con người mới của tôi còn sợ gì nữa mà không dâng hiến cuộc đời còn lại của mình cho Chúa. Tôi đã tìm ra được mục đích sống cho quãng đời còn lại của tôi và tôi thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn.

Tôi tiếp tục hỏi Chúa sao còn nhiều điều trong Kinh Thánh tôi thấy hoang đường quá, tôi bị rất nhiều nghi ngờ, và liệu những gì trong đó có đúng không. Chúa cho tôi hình ảnh một cây thước học trò 12-inch lơ lửng giữa trời, và Chúa lại bỏ vào đầu tôi rằng, kiến thức mấy ngàn năm văn minh của loài người chỉ dài bằng cây thước nhỏ này thôi, làm sao tôi có thể lấy kiến thức hữu hạn của loài người để đi đo quyền năng vô hạn của Thượng Đế rộng hơn cả vũ trụ này. Và với kiến thức nhỏ nhoi mà tôi học được trong hơn 40 năm làm người, so với cây thước 12-inch thì chắc chưa bằng hạt bụi, mà tôi đã dám dùng nó để định giá Kinh Thánh là hoang đường, không thể tin được. Wow, tôi chợt nhận ra rằng mình đã quá kiêu ngạo. Tôi không kiêu ngạo với những con người khác nhưng tôi đã kiêu ngạo với Thượng Đế. Tôi tưởng mình đã biết nhiều lắm, khoa học loài người đã chứng minh được hết là vũ trụ tạo ra từ Big Bang, con người tiến hóa lên từ khỉ và không có Đấng Tạo Hóa, nhưng giờ đối diện với Chúa tôi mới biết con người mình còn nhỏ bé lắm. Còn rất nhiều điều mình chưa biết và chứng minh được. Chúa nói, lời Kinh Thánh là lời thật, nếu tôi có đọc mà không hiểu thì bởi vì đầu óc tôi quá nhỏ bé để có thể hiểu được hết sự sâu nhiệm của những lời Chúa mà thôi và việc tôi hiểu được đến đâu cũng không nằm ngoài sự kiểm soát của Ngài. Tôi hiểu ra rằng thật phước hạnh khi được làm con cái của Chúa vì Ngài quá quyền năng và rất thương yêu con cái mình. Giờ tôi hiểu tại sao những anh chị em Tin Lành hay nói về Chúa và khuyến khích những Phật tử như tôi tin nhận Chúa. Lúc đó tôi nghĩ họ dụ mình nhưng giờ thì tôi biết họ làm vậy vì thương xót một linh hồn đang bị hư mất mà thôi. Đối với các con cái Chúa, dù bạn có là ai đi nữa, có giàu có đến đâu đi nữa mà bạn không biết đến Chúa thì linh hồn của bạn cũng chỉ là một linh hồn bị hư mất đáng được thương xót mà thôi. Nhờ Chúa cho hình ảnh tôi trong thân thể con robot mà tôi ngộ ra rằng những chuyện tôi cho là hoang đường trong Kinh Thánh như Chúa Giê-Xu gọi người chết sống lại không còn hoang đường nữa vì chẳng phải Chúa vừa mới cho tôi chết và lại gọi tôi sống dậy đấy thôi. Chuyện Chúa làm người mù sáng mắt và người què đi được cũng không còn là hoang đường vì khi Chúa chính là người tạo ra loài người thì chuyện đó có khác gì tôi là người tạo ra con robot và sửa lại cái camera của nó bị hư hay cái chân bị gãy, bể mà thôi.

Tôi biết mẹ tôi hay anh chị tôi khi biết tôi từ một Phật tử ngoan đạo, giờ chuyển qua tin Chúa, sẽ bị sốc lắm, nhưng tôi tin họ sẽ hiểu là tôi quyết định đúng sau những ngày gặp gỡ Chúa một cách khó tin nhưng có thật. Tôi là một đứa bướng bỉnh, cứng đầu trong đạo khi chưa có bằng chứng rõ ràng mà tôi có thể chiêm nghiệm được. Nhưng bây giờ tôi đã có bằng chứng không thể chối cãi về sự hiện hữu của Đấng Tạo Hóa và Đức Chúa Trời mà nếu tôi vẫn không tin nhận Ngài thì tôi không còn là một đứa bướng bỉnh nữa mà là một đứa ngu ngốc. Mẹ tôi, anh chị tôi, lúc đầu chắc chắn sẽ buồn vì chuyện này nhưng tôi tin họ sẽ buồn hơn nếu tôi mất đi ngày 1/28/2015 và họ phải làm đám tang cho tôi. Con người cũ của tôi đã chết hôm đó rồi nhưng nhờ ân điển của Chúa, thân xác tôi vẫn còn đây, chỉ là trong một chương trình mới, một định hướng mới của Chúa mà thôi. Trong con người mới đó, bố mẹ tôi vẫn là 2 người mà tôi hiếu kính nhất trên đời này vì hiếu kính cha mẹ là một trong 10 điều răn của Chúa và lời Chúa dạy rằng: “Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi, hầu cho ngươi được sống lâu trên đất mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho.” (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:12)

hay “Vì Đức Chúa Trời đã truyền điều răn nầy: Phải hiếu kính cha mẹ ngươi; lại, điều nầy: Ai mắng nhiếc cha mẹ thì phải chết.” (Ma-thi-ơ 15:4)

Trong con người mới đó của tôi, đạo Phật vẫn là một đạo từ bi nhất mà loài người có thể tìm ra được; Phật vẫn là một người thầy đáng kính nhất đã chỉ dạy con người làm lành, tránh dữ, nhưng đạo Phật thiếu một mắt xích quan trọng là sự tồn tại của Đấng Tạo Hóa. Giờ đây tôi đã biết Ngài có thật, Ngài hiện hữu và đầy quyền năng thì tôi chỉ có thể tôn thờ một Đấng là Đấng Tạo Hóa, là Đức Chúa Trời mà thôi.

Lời Kết

Tôi cảm tạ Chúa đã cho tôi nhận biết Ngài một cách không thể rõ ràng hơn mà không lấy đi bất cứ tài sản nào mà tôi đang có. Chúa không bắt tôi phải chịu bạo bệnh như bác sĩ Richard Teo, hay bị dìm xuống dưới đáy của xã hội như anh Nam Quốc Trung hay bị mất vợ, mất con như những người khác, trước khi nhận biết và quay đầu về với Ngài. Giờ đây ngoài người cha ruột đã quá cố, tôi còn được thêm một người cha thiên thượng toàn năng và yêu thương nữa.

Các bạn nào đang tìm hiểu Chúa nhưng vẫn chưa đủ đức tin, nếu nhờ bài làm chứng này của tôi mà tin tưởng hơn để mạnh dạn tin nhận Chúa thì tôi xin chúc mừng bạn. Bạn thật là người đầy phước hạnh như lời Chúa dạy “Vì ngươi đã thấy ta, nên ngươi tin. Phước cho những kẻ chẳng từng thấy mà đã tin vậy!” (Giăng 20:29)

Còn những bạn đang tìm hiểu nhưng vẫn không tin lời làm chứng này, tôi cũng xin chúc mừng bạn, bạn là những người giống con người cũ của tôi là “Thấy mới tin.” Những con người như bạn không dễ tin nhưng khi thấy rồi sẽ tin một cách mạnh mẽ chứ không hâm hẩm. Các bạn chính là những con người mà Chúa cần:

“Ta biết công việc của ngươi; ngươi không lạnh cũng không nóng. Ước gì ngươi lạnh hoặc nóng thì hay! Vậy, vì ngươi hâm hẩm, không nóng cũng không lạnh, nên ta sẽ nhả ngươi ra khỏi miệng ta” (Khải Huyền 3:15)

Xin các bạn cứ tiếp tục tìm hiểu lời Chúa với một tâm rộng mở; một ngày nào đó Chúa sẽ bày tỏ cho bạn thấy Chúa là ai giống như Chúa đã làm với tôi vậy.

Với những bạn nào không tin Chúa, không muốn tìm hiểu về Chúa và cũng không tin lời làm chứng này, tôi sẽ xin cầu nguyện cho các bạn. Tôi tin rằng nếu Chúa xuất hiện và cho bạn thấy quyền năng của Ngài như Chúa đã làm với tôi thì bạn sẽ tin ngay thôi. Nhưng lời Kinh Thánh dạy rằng Chúa chỉ xuất hiện với những ai tìm kiếm Ngài và sẵn sàng mở lòng đón nhận Ngài:

“Nầy, ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng ta mà mở cửa cho, thì ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người, và người với ta.” (Khải Huyền 3:20)

Vì vậy tôi chỉ xin các bạn mở lòng mình ra với Chúa một chút để một ngày nào đó bạn sẽ có cơ hội được Chúa cho thấy Ngài là có thật, Ngài luôn hiện hữu và đầy quyền năng. Chuyện xảy ra đối với tôi ở thời buổi hiện đại này có lẽ là rất hiếm và không khỏi làm bạn nghi ngờ rằng tôi bị ảo giác, nằm mơ hay tưởng tượng. Điều đó tôi có thể hiểu được và bạn hoàn toàn có quyền không tin những lời làm chứng này của tôi. Tôi chỉ xin để lại cho bạn 2 câu hỏi: Nếu lời làm chứng này của tôi là thật và Đức Chúa Trời là có thật thì sao? Linh hồn của bạn sẽ đi về đâu khi bạn chưa biết đến Chúa?

Feb. 10, 2015
NGUYỄN HUY HOÀNG
huyhoang@yahoo.com
Nguồn: thientrinhtt.blogspot.ca

(Những bạn nào ở San Jose, CA muốn tìm hiểu niềm tin Cơ Đốc, xin mời ghé thăm nhà thờ chúng tôi tại San Jose Community Church (SJCC) 3195 Senter Road San Jose, CA. 95111 mỗi trưa Chủ Nhật từ 12:30PM – 2PM. Chúng tôi sẽ rất vui mừng được đón tiếp các bạn),

*** Sau khi đọc bài này, nếu bạn thấy lòng mình cảm động và được thúc giục tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-su, thì xin bạn thành tâm cúi đầu cầu nguyện với Chúa như sau:

” Kính lạy Đấng Tạo Hóa, con biết con là người có tội. Con đã xa cách Chúa, sống theo đường lối và ý riêng mình. Hiện con đang đi trên đường dẫn đến sự hình phạt đời đời. Tạ ơn Chúa, vì Ngài đã đến trong thế gian, chịu chết thay cho con để đền tội con trên thập tự giá. Giờ đây, con quyết tin nhận Chúa làm Cứu Chúa của con, xin Chúa tha tội cho con và tiếp nhận con làm con cái yêu dấu của Ngài. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Cứu Giê-su. Amen.”

*** Để tìm hiểu thêm về Chúa Giê-xu, xin vui lòng liên hệ với nhà thờ Tin Lành gần nơi bạn ở. Chúng tôi sẽ giúp đỡ bạn trong những bước đi đầu tiên, và cùng đi với bạn trên con đường dẫn đến Thiên-đàng.

www.vietchristian.com/niengiam/