Mẹ cha tôi đã về già,
Màu mây bóng tuyết pha đầy tóc may.
Cảm ơn Thiên Chúa chúng ta,
Cho tôi cha mẹ thật là phước thay.
Mẹ cha vui vẻ ngày ngày,
Là gương tin kính mỗi ngày ngợi khen.
Dẫu đời cuộc sống bon chen,
Mẹ cha luôn dạy đừng quên Chúa mình.
Ngày kia tay mẹ run run,
Làm rơi chén đũa cơm vung khắp nhà.
Lòng con cảm thấy xót xa,
Gần cha gần mẹ ngày đà ít đi.
Đó là dấu hiệu phân ly,
Thời gian vô cảm tiếc gì ai đâu?
Thì thầm những lúc nguyện cầu,
Xin cho cha mẹ sống lâu trên đời.
Từng giờ cứ nối tiếp trôi,
Ngày qua tháng lại đời người ngắn đi.
Mẹ cha hiếu kính mỗi khi,
Là lời Chúa dạy chẳng di dịch gì.
Con nguyền giữ lấy khắc ghi,
Cậy ơn cứu Chúa “hiếu nhi” làm tròn.
Gửi lời cảm tạ của con,
Cảm ơn cha mẹ dạy con mỗi ngày.
Chăn nom từ bé đến nay,
Thành gia lập thất mẹ hoài lo thêm.
Nói sao cho hết nỗi niềm,
Tình cha nghĩa mẹ dày thêm mỗi ngày.
Ở trong cứu Chúa phước thay,
Được Ngài chăm sóc ban đầy phước ân.

Tác giả: Nguyễn Văn Thân – HTTL Chi hội Diên Khánh-Khánh Hòa