Chiếc thuyền trong cơn bão tố bất ngờ – đó là một hình ảnh minh họa rất rõ nét về đời sống con người khi khủng hoảng hoặc tai họa bất ngờ ập đến.

Đó là khi hoàn cảnh xung quanh không chỉ gây áp lực đơn thuần, mà cảm giác như mọi sự xung quanh đều đảo lộn và nổi lên như chống phá lại chúng ta.
Nước trước kia nâng đỡ cho thuyền nổi và ngoan ngoãn rẽ ra trước mũi thuyền tiến lên, thì bây giờ cuộn sóng cao ngất lên như những bức tường để cản trở, xô đẩy chiếc thuyền, và như muốn kéo nó chìm xuống.
Những gì trước kia nâng đỡ cho cuộc sống của bạn, mà bây giờ lại nổi lên thành nan đề của bạn? Công việc, chỗ làm việc, hàng hóa, người cùng làm việc hoặc cộng tác viên, hoặc những người thân? Nan đề có thể bất thình lình nổi lên từ nhiều nguyên nhân khác nhau mà chúng ta không thể ngờ trước được. Gió, trước kia thổi hiền hòa, thậm chí còn giúp sức cho người lái thuyền nương vào sức gió mà cho thuyền mình tiến tới, thì bây giờ đổi hướng, và không cho thuyền tiến lên theo hướng của mình nữa, thậm chí biến thành gió xoáy bẽ gãy cả cột buồm và có thể quăng đập con thuyền một cách không thương tiếc.
Những thế lực nào trong xã hội trước kia vẫn giúp đỡ bạn, hoặc có thể không giúp đỡ rõ ràng, nhưng có định hướng rõ ràng để bạn biết mà lèo lái con thuyền đời sống mình, bây giờ lại trở thành gió xoáy, đổi hướng liên tục, không có gì rõ ràng và ổn định, và như đang tập trung sức lực mà phá nát con thuyền đời bạn?
Một điều đặc biệt nữa, những con người cùng chèo thuyền, cùng một mục đích, trong lúc bão tố này, họ có hết lòng sống chết cùng bạn để chiến đấu cho con thuyền của mình không? Thông thường trong hoạn nạn người ta thể nào cũng sẽ bị cám dỗ là tìm cách đổ tội lẫn nhau, mà quên mất rằng chính lúc này là lúc cần cùng gánh vai chèo lái. Vì đằng nào thì chúng ta cũng cùng chung trên một chiếc thuyền, và ma quỉ không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội nhỏ nhất nào để gây chia rẽ và gieo rắc sự oán trách bất hòa. Trong hoạn nạn, có thể bạn đã chiến đấu hết mình và sức lực bạn đã gần cạn, và sóng gió màn đêm như chẳng bao giờ chấm dứt, lúc đó con người chúng ta dễ sa vào tâm trạng chán nản, tuyệt vọng, buông xuôi mặc cho hoàn cảnh. Chúng ta còn cảm thấy mình nhỏ bé bất lực, vô giá trị, thậm chí đến nỗi chán ghét bản thân mình.
Điều đó có phải ai cũng đã từng trải qua? Có lẽ anh chị em cũng không phải là ngoại lệ? Nếu chưa, thì đó là vì chúng ta chưa dự định hoặc chưa mong ước làm được điều gì đó thực sự có ích và có ảnh hưởng cho mọi người khác (cho gia đình, người thân, cho Hội thánh, cho anh chị em cùng đức tin và cho xã hội nói chung nữa).
Nhưng ai sợ bão thì không đi biển, ai sợ khó khăn thì không bao giờ có được thành công, và ai mà chỉ muốn cuộc đời yên ả trốn tránh nan đề thì không hầu việc được Đức Chúa Trời.
Vì thậm chí ngay cả khi bạn biết chắc là mình đang đi theo chương trình của Chúa, đang làm công việc Chúa bảo mình làm, thì không có gì đảm bảo cho bạn thoát khỏi khó khăn hoặc khủng hoảng. Có một câu chuyện trong các sách Phúc Âm, kể lại về trường hợp đã xảy ra với các môn đồ của Chúa Jê-sus.
Chúng ta hãy cùng đọc câu chuyện này từ ba sách Phúc Âm, để có thể đọc hết các chi tiết của nó từ những góc độ khác nhau.
Ma-thi-ơ đoạn 14
22 . Kế đó, Ngài liền hối môn đồ xuống thuyền, qua trước bờ bên kia, trong khi Ngài đang truyền cho dân chúng tan đi.
23 Xong rồi, Ngài lên núi để cầu nguyện riêng; đến chiều tối, Ngài ở đó một mình.
24 Bấy giờ, thuyền đã ra giữa biển rồi, vì gió ngược, nên bị sóng vỗ.
25 Song đến canh tư đêm ấy, Đức Chúa Jêsus đi bộ trên mặt biển mà đến cùng môn đồ.
26 Khi thấy Ngài đi bộ trên mặt biển, thì môn đồ bối rối mà nói rằng: Ay là một con ma; rồi sợ hãi mà la lên.
27 Nhưng Đức Chúa Jêsus liền phán rằng: Các ngươi hãy yên lòng; ấy là ta đây, đừng sợ!
28 Phi-e-rơ bèn thưa rằng: Lạy Chúa, nếu phải Chúa, xin khiến tôi đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa.
29 Ngài phán rằng: Hãy lại đây! Phi-e-rơ ở trên thuyền bước xuống, đi bộ trên mặt nước mà đến cùng Đức Chúa Jêsus.
30 Song khi thấy gió thổi, thì Phi-e-rơ sợ hãi, hòng sụp xuống nước, bèn la lên rằng: Chúa ơi, xin cứu lấy tôi!
31 Tức thì Đức Chúa Jêsus giơ tay ra nắm lấy người, mà nói rằng: Hỡi người ít đức tin, sao ngươi hồ nghi làm vậy?
32 Ngài cùng Phi-e-rơ lên thuyền rồi, thì gió yên lặng.
33 Các người trong thuyền bèn đến quì lạy Ngài mà nói rằng: Thầy thật là Con Đức Chúa Trời!
Tin lành theo Mác đoạn 6
45 . Rồi Ngài liền giục môn đồ vào thuyền, qua bờ bên kia trước mình, hướng đến thành Bết-sai-đa, trong khi Ngài cho dân chúng về.
46 Ngài lìa khỏi chúng rồi, thì lên núi mà cầu nguyện.
47 Đến tối, chiếc thuyền đang ở giữa biển, còn Ngài thì ở một mình trên đất.
48 Ngài thấy môn đồ chèo khó nhọc lắm, vì gió ngược. Lối canh tư đêm ấy, Ngài đi bộ trên biển mà đến cùng môn đồ; và muốn đi trước.
49 Môn đồ thấy Ngài đi bộ trên mặt biển ngỡ là ma, nên la lên;
50 vì ai nấy đều thấy Ngài và sợ hoảng. nhưng Ngài liền nói chuyện với môn đồ và phán rằng: Hãy yên lòng, ta đây đừng sợ chi
. 51 Ngài bèn bước lên thuyền với môn đồ, thì gió lặng. Môn đồ càng lấy làm lạ hơn nữa;
Tin lành theo Giăng đoạn 6
14 Những người đó thấy phép lạ Đức Chúa Jêsus đã làm, thì nói rằng: Người nầy thật là Đấng tiên tri phải đến thế gian
. 15 . Bấy giờ Đức Chúa Jêsus biết chúng có ý đến ép Ngài để tôn làm vua, bèn lui ở một mình trên núi
. 16 Đến chiều, môn đồ xuống nơi bờ biển,
17 và vào trong một chiếc thuyền, sang thẳng bờ bên kia, hướng về thành Ca-bê-na-um. Trời chợt tối, mà Đức Chúa Jêsus còn chưa đến cùng các môn đồ.
18 Gió thổi ào ào, đến nỗi biển động dữ dội.
19 Khi các môn đồ đã chèo ra độ chừng hai mươi lăm hay là ba mươi ếch-ta-đơ, thấy Đức Chúa Jêsus đi trên mặt biển, gần tới chiếc thuyền, thì sợ hãi.
20 Nhưng Ngài phán rằng: Ay là ta đây, đừng sợ chi!
21 Bấy giờ, môn đồ muốn rước Ngài vào thuyền; tức thì chiếc thuyền đậu vào bờ, là nơi định đi. Bây giờ, anh chị em hãy cùng hình dung bức tranh những gì đã xảy ra từ những đoạn Kinh thánh nói trên. Và cùng suy ngẫm để rút ra những bài học cho bản thân mình trong những trường hợp khủng hoảng tương tự để có được đức tin và có được phép lạ, sự giải cứu siêu nhiên của Đức Chúa Trời
Sau chiến thắng, con người dễ bị khủng hoảng tấn công.
Sau phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi đám đông mà chỉ tính đàn ông thôi đã có tới năm ngàn người, các môn đồ được Chúa phán bảo là phải lên thuyền bơi qua hồ để tiếp tục đến một vùng khác truyền giảng Tin lành của nước Trời. Vừa cùng tham gia trong một phép lạ của Chúa, với tâm lý đang lâng lâng say sưa vì thắng lợi, bây giờ lên đường đi làm theo ý Chúa, có thể họ không còn tỉnh thức và bị bất ngờ với điều sẽ xảy đến trong chốc lát.
Mà đó là cơn bão bất ngờ nổi lên. Sau chiến thắng, lại càng cần phải tỉnh thức. Vì kẻ thù luôn rình rập để tìm sơ hở mà đánh chúng ta trong lúc không ngờ nhất.
Có một câu chuyện khác trong Cựu Ước, kể lại trường hợp của Ê-li. Sau cuộc đối đầu với các tiên tri của Ba-la-am và chiến thắng một cách huy hoàng, bày tỏ vinh hiển Chúa trước mặt cả dân sự Y-sơ-ra-ên và vua A-háp (1 Các Vua đoạn 18), rất có thể ông đã quá căng thẳng mệt mỏi và vui mừng nữa. Chính lúc đó có thể ông đã mất cảnh giác nhưng sau đó vẫn bị bà hoàng hậu Giê-sa-bên dọa giết (1 Các Vua 19:1,2). Và ông đã hoảng sợ và bỏ chạy, thậm chí đến nỗi chán muốn tìm đến cái chết (1 Các Vua 19:34).
Những bài học chính gì chúng ta rút ra ở đây, để nhớ mà áp dụng cho cuộc sống mình ngay giữa cơn khủng hoảng:
Chúa ta là Đấng toàn năng!
Chúa biết trước mọi điều sẽ xảy ra!
Chúa đến đúng lúc để giải cứu chúng ta!
Chúa muốn thử thách chúng ta trong khó khăn để đức tin và sự trông cậy chúng ta được càng thêm lên.
Chúng ta phải mời Chúa vào thuyền!
Chúa vào thuyền rồi thì sóng yên biển lặng!
Có Chúa vào rồi thì thuyền sẽ cập bến – tới đích nhanh chóng.
Khi ở trong hoạn nạn, chúng ta càng phải bám vào Chúa. Cầu nguyện đó là một điều tốt nhất có thể làm được. Tìn kiếm Chúa và lắng nghe xin Chúa sự dẫn dắt.
Chúa đã đi bộ trên nước, và cả Phi-e-rơ đã đi được trên nước.
Bạn có hiểu về câu chuyện này không, vì sao Chúa phải đi trên nước, và vì sao Chúa cũng cho Phi-e-rơ được đi trên nước như vậy? Chúa đi trên nước để vội đến với môn đồ trên chiếc thuyền sắp đắm. Một khi chúng ta cần sự giải cứu, thậm chí nếu cần thì Chúa sẽ làm phép lạ để cứu chúng ta. Sống tin Chúa trong thời kỳ khủng hoảng, tức là phải biết tư duy thoáng, với lòng sẵn sàng trông đợi phép lạ. Để khi cần vâng theo tiếng gọi của Chúa, dù giữa cảm giác chung của người xung quanh là thuyền sắp chìm, bạn có thể bước ra và đi trên mặt nước. Dám làm điều trước kia mình không bao giờ làm, những điều ngược cả với suy nghĩ thông thường trước kia của mình nữa.
Tôi muốn động viên anh chị em, hãy đọc những câu chuyện khác được chép lại trong Kinh thánh, cho chúng ta thấy trong hoạn nạn Chúa đã thương xót tôi tớ của Ngài như thế nào. Anh chị em sẽ thấy những trường hợp đó là nhiều vô số. Thậm chí có cảm giác là cả Kinh thánh chỉ toàn những câu chuyện phép lạ giải cứu của Đức Chúa Trời. Nhưng hơn thế nữa, trong bối cảnh nhiều người bị mất mát này, tôi muốn anh chị em hãy chú ý vào một chân lý đặc biệt quan trọng nữa, đó là:
Chúa sẽ trả lại mọi điều đã mất!
Câu chuyện của Đa-vít trong 1 Sa-mu-ên 30.
1 Khỏi ba ngày, khi Đa-vít với những kẻ theo mình đến Xiếc-lác, thì dân A-ma-léc đã loán đến miền nam cùng Xiếc-lác, xông vào Xiếc-lác và đã phóng hỏa nó.
2 Chúng bắt lấy các người nữ và hết thảy kẻ lớn nhỏ ở tại đó. Chúng nó chẳng giết một ai, song khi đi, có dẫn tù hết thảy.
3 Khi Đa-vít và những kẻ theo người đến thành, thì thành đã bị lửa cháy; vợ, con trai, con gái của chúng đều đã bị dẫn tù.
4 Bấy giờ, Đa-vít và những kẻ theo người đều cất tiếng lên khóc, khóc đến đổi không còn sức khóc nữa.
5 Hai người vợ của Đa-vít cũng bị dẫn tù, tức A-hi-nô-am ở Gít-rê-ên, và A-bi-ga-in trước làm vợ của Na-banh tại Cạt-mên.
6 Đa-vít bị sự hoạn nạn lớn, vì dân sự toan ném đá người, bởi hết thảy đều có tâm hồn đầy cay đắng, vì cớ mất con trai và con gái mình.
7 Nhưng Đa-vít được sức mạnh nơi Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình. Đa vít đã tự gây dựng cho mình một tinh thần mạnh mẽ bởi sự trông cậy vào Chúa Trời mình. Bởi sức mạnh tinh thần đó mà ông trỗi dậy, đuổi theo kẻ thù, và giải phóng được người thân, lấy lại của cải mình không thiếu một cái gì, và thậm chí còn cướp được thêm của giặc nữa.
8 Đa-vít cầu vấn Đức Giê-hô-va rằng: Tôi phải đuổi theo đạo binh nầy chăng? Tôi sẽ theo kịp chăng? Đức Giê-hô-va phán rằng: Hãy khởi đuổi theo nó; quả thật ngươi sẽ theo kịp, và giải cứu hết thảy những kẻ bị bắt.
… 17 Đa-vít đánh chúng nó từ tảng sáng ngày đó cho đến chiều ngày sau; trừ ra bốn trăm người trai trẻ cỡi lạc đà chạy trốn, thì chẳng một ai thoát khỏi.
18 Đa-vít thâu lại mọi vật dân A-ma-léc đã cướp lấy, và cũng giải cứu hai vợ mình nữa.
19 Chẳng thiếu một ai, hoặc nhỏ hay lớn, hoặc gái hay trai, hoặc là một phần hóa tài nào mà dân A-ma-léc đã cướp lấy: Đa-vít đem về hết thảy.
Chúa đã trả lại cho ông những gì tưởng như đã mất. Chúa cũng sẽ chúc phước bù lại cho bạn những gì đã mất ngày hôm nay. Hãy nhớ rằng ngoài câu chuyện này, còn có câu chuyện của Gióp, sau những tai họa của mình, cuối cùng ông được lại gấp đôi những gì ma quỉ ban đầu đã cướp đi.
Những gì xảy ra với cộng đồng người Việt ở thủ đô Mát-xcơ-va thời gian vừa qua (tháng 7 năm 2009) có thể gọi tóm tắt bằng một từ – “tai họa”. Giữa thời kỳ khủng hoảng chung toàn thế giới, cuộc sống của cộng đồng người nước ngoài ở đây vốn đã bị khó khăn, lại bị thêm một cú sốc nặng nề. Hàng trăm ngàn con người mất việc làm chỉ trong một khoảng khắc, kéo theo ảnh hưởng tới những người liên quan lên tới con số vài triệu người (theo đánh giá của cơ quan truyền thông nước Nga)
. Giữa bối cảnh như vậy, trong vòng những người tin Chúa cũng xảy ra những khó khăn nhất định, nhưng trong mỗi một buổi nhóm chúng ta đều được nghe những lời làm chứng từ các anh chị em, kể về việc Chúa đã giải cứu mình trong hoạn nạn như thế nào. Ngay cả trong số báo này, anh chị em có thể đọc được một số lời làm chứng rất cảm động. Hàng tuần nhóm lại, trong những ngày qua không có buổi nào không có những lời chứng cảm tạ Chúa. Đấy là những người đã không ngã lòng, và biết bám chắc vào Chúa để vượt qua khủng hoảng, và chắc chắn rằng họ sẽ là những người được Chúa dẫn vào nơi đồng cỏ xanh tươi và mé nước bình tịnh mới của Ngài.
Thi thiên 107
6 Bấy giờ trong cơn gian truân họ kêu cầu Đức Giê-hô-va; Ngài bèn giải cứu họ khỏi điều gian nan,
7 Dẫn họ theo đường ngay thẳng, Đặng đi đến một thành ở được.
Hỡi anh chị em, Chúa đang gọi chúng ta, như gà mẹ túc con trong cánh mình mỗi khi có hiểm họa. Hãy học tập tấm gương của những anh chị em khác cũng phải đối đầu với khó khăn giống như mình, nhưng luôn bám chặt vào Chúa và luôn được Chúa cứu giúp một cách lạ thường.
Còn hơn thế nữa, họ còn thường xuyên nhớ đến anh chị em và đang cầu nguyện và thăm hỏi anh chị em thường xuyên. Đừng ngã lòng trong hoạn nạn, đừng để sự sợ hĩa chiếm hữu tâm hồn mình. Đức Chúa Trời của chúng ta là Đấng Toàn năng, hãy kêu cầu và Ngài sẽ tỏ cho bạn biết cánh tay quyền phép của Mình.
Châm ngôn 24:10
Nếu con ngã lòng trong ngày hoạn nạn, Thì sức lực con nhỏ mọn thay.
Đừng để ma quỉ lừa dối mình rằng mình phải tự lo lấy cho mình. Chúa chẳng bao giờ lìa chúng ta, chẳng bao giờ bỏ chúng ta. Chúa hằng sống và Ngài đang ở giữa dân sự Ngài. Đừng sợ khi bão tố vây quay, ở trong thuyền vẫn an toàn hơn là bơi một mình, và nhìn kìa Chúa đang đi đến mang theo sự bình an và sự giải cứu. Hội thánh là hội chúng của Đức Chúa Trời, Chúa hẹn gặp anh chị em ở đó. Hẹn gặp anh chị em trong nhà Đức Chúa Trời, với đầy niềm tin và sức mạnh!

Ms. Quốc Hùng – 7/2009 từ một bài giảng tại Hội thánh Tin lành Moscow

Mọi bài vở cộng tác và góp ý xin gửi về info@nguonhyvong.com