“Đa-vít càng ngày càng cường thịnh; vì Đức Giê-hô-va vạn quân ở cùng người” (câu 9).
Câu hỏi suy ngẫm: Vua Đa-vít và người Ít-ra-ên đi lên thành Giê-ru-sa-lem để làm gì? Vì sao người Giê-bu-sít cho rằng Vua Đa-vít không vào được thành? Nhờ đâu Vua Đa-vít và người Ít-ra-ên chiếm được thành? Bạn thấy mình có điểm nào giống người Giê-bu-sít?
Sau khi được tôn làm vua, Vua Đa-vít cùng toàn dân Ít-ra-ên đi đánh thành Giê-bu. Thành này của người
Giê-bu-sít, nằm ở trên cao, có địa thế vô cùng hiểm trở. Cả ba mặt của thành bao quanh bởi những khe núi sâu và chỉ có thể tiếp cận được thành ở mặt phía Bắc qua một con dốc, nhưng mặt này lại có đến ba lớp tường bảo vệ. Người Giê-bu-sít vô cùng tự tin vào khả năng phòng thủ của thành nên tuyên bố Vua Đa-vít không thể chiếm được thành. Tuy nhiên, vua cũng đã chiếm được thành. Do nương cậy Chúa, vua và dân Chúa cứ mạnh mẽ tiến bước và được Chúa ở cùng (câu 9). Vua Đa-vít thách thức các chiến sĩ và hứa rằng ai là người đầu tiên hãm đánh người Giê-bu-sít sẽ được phong chức tướng chỉ huy quân đội. Ông Giô-áp đã thực hiện điều này và được làm lãnh đạo của toàn quân.
Là một chiến sĩ dày dạn kinh nghiệm, ông Giô-áp cũng hiểu đây là một nhiệm vụ rất nguy hiểm nhưng ông và Vua Đa-vít nương cậy Chúa nên đã thành công. Người Giê-bu-sít nương cậy nơi địa hình hiểm trở, thành lũy kiên cố nên họ đã thất bại, mất đi tất cả. Họ tự mãn, kiêu ngạo, và bị đánh đổ. Một dân tộc khác sống ở nơi rất cao là người Ê-đôm cũng kiêu ngạo và tự tin nhưng Chúa đã phán với họ: “Hỡi ngươi là kẻ ở trong khe vầng đá, trong nơi cao, ngươi nói trong lòng mình rằng: Ai sẽ có thể xô ta xuống đất? Sự kiêu ngạo của lòng ngươi đã lừa dối ngươi” (Áp-đia 3-4). Người Giê-bu-sít hẳn đã tốn rất nhiều thì giờ và công sức để xây thành lũy bảo vệ chính mình. Họ tưởng vị trí trên cao, tường thành vững chắc sẽ giúp họ sống an vui suốt đời. Nhưng những điều họ nương cậy đã không giúp ích gì cho họ.
Chúng ta ngày nay cũng vậy, khi còn khó khăn về vật chất hoặc có địa vị bình thường thì chúng ta nương cậy Chúa nhiều hơn. Khi có nhà cao cửa rộng, địa vị cao, có một điều gì đó mà ta thấy là “cao” thì chúng ta dễ nương cậy những thứ đó thay vì nương cậy Chúa. Kinh nghiệm của Vua Sa-lô-môn, dù ở đỉnh cao vinh hoa phú quý cũng đã thốt lên, “Hư không của sự hư không, thảy đều hư không” (Truyền Đạo 1:2b). Những điều thuộc về đời này như tiền của, công danh… mà con người tốn công gây dựng và nương cậy, một ngày nào đó sẽ sụp đổ, tiêu tan, hoặc không còn giúp ích gì cho họ. Hãy như Vua Đa-vít, nương cậy Chúa và được Chúa ở cùng.
Bạn đang nương cậy Chúa hay nương cậy vào điều gì khác? Muốn trả lời câu hỏi này, hãy xét xem bạn đang nỗ lực để xây dựng “thành lũy” cho đời sống đức tin hay cho danh vọng, của cải đời này?
Lạy Chúa xin cho con cứ nương cậy Ngài luôn, đừng để con nương cậy những gì thuộc về đời này có thể làm con sống xa cách Chúa.
Đọc KinhThánh trong ba năm: Lu-ca 23.
Văn Phẩm Nguồn Sống: https://www.vpns.org/dang-hien