Thí dụ, ông mang đến cho bà kẹo bơ mặn, bóc giấy, rồi đưa vào miệng bà là việc bà không thể tự làm. Rồi trong lúc bà chậm rãi nhai kẹo, Ba tôi yên lặng ngồi kế bên nắm tay Mẹ. Lúc hết giờ thăm, Ba tôi mỉm cười thật tươi, rồi nói, “Tôi cảm thấy bình an và thỏa vui ở bên cạnh bà như thế.”
Our Daily Bread is hosted by Les Lamborn
http://cdn.rbc.org/odb/2011/05/odb-05-09-11.mp3
READ: John 1:9-14
The Word became flesh and dwelt among us. —John 1:14
At the end of my mother’s earthly journey, she and Dad were still very much in love and shared a strong faith in Christ. My mother had developed dementia and began to lose memories of even her family. Yet Dad would regularly visit her at the assisted living home and find ways to accommodate her diminished capacities.
For instance, he would take her some saltwater taffy, unwrap a piece, and place it in her mouth—something she could not do for herself. Then as she slowly chewed the candy, Dad would quietly sit with her and hold her hand. When their time together was over, Dad, beaming with a wide smile, would say, “I feel such peace and joy spending time with her.”
Though touched by Dad’s great joy in helping Mom, I was more affected by the reality that he was depicting God’s grace. Jesus was willing to humble Himself to connect with us in our weaknesses. In reflecting on Christ’s incarnation, John wrote, “The Word became flesh and dwelt among us” (1:14). Taking on human limitations, He did countless acts of compassion to accommodate us in our weakness.
Do you know anyone who might benefit from Jesus’ helpful, accommodating love that could flow through you to them today? —Dennis Fisher
Love is giving for the world’s needs,
Love is sharing as the Spirit leads,
Love is caring when the world cries,
Love is compassion with Christlike eyes. —Brandt
To be a channel of blessing, let Christ’s love flow through you.
VIETNAMESE TRANSLATION :
Tình Yêu Hữu Ích
Đọc:
Giăng 1:9-14
Ngôi Lời đã trở nên xác thể sống giữa chúng ta. – Giăng 1:14
Vào cuối hành trình trên đất của mẹ tôi, Ba Mẹ tôi vẫn còn rất thương yêu nhau và cùng chia sẻ niềm tin trong Đấng Christ. Mẹ tôi bị chứng mất trí và bắt đầu chẳng còn nhớ gì về gia đình mình. Thế nhưng Ba tôi vẫn thường xuyên đến thăm bà ở nhà dưỡng và tìm cách thích ứng với khả năng bị giảm thiểu của Mẹ tôi.
Thí dụ, ông mang đến cho bà kẹo bơ mặn, bóc giấy, rồi đưa vào miệng bà là việc bà không thể tự làm. Rồi trong lúc bà chậm rãi nhai kẹo, Ba tôi yên lặng ngồi kế bên nắm tay Mẹ. Lúc hết giờ thăm, Ba tôi mỉm cười thật tươi, rồi nói, “Tôi cảm thấy bình an và thỏa vui ở bên cạnh bà như thế.”
Tuy cảm động về niềm vui Ba tôi có được, khi giúp đỡ Mẹ tôi, nhưng tôi lại xúc động nhiều hơn, trước bức tranh Ba tôi mô tả về ân sủng của Đức Chúa Trời. Chúa Giê-xu sẵn sàng hạ mình sống chung với chúng ta trong sự yếu đuối của Ngài. Nghĩ về sự nhập thể của Đấng Christ, Giăng viết, “Ngôi Lời đã trở nên xác thể sống giữa chúng ta” (1:14). Mang lấy những hạn chế làm người, Ngài đã có vô số việc làm thương xót để giúp chúng ta trong những yếu đuối của mình.
Bạn biết ai có thể được giúp đỡ nhờ tình yêu thân thiện, hữu ích của Chúa Giê-xu tuôn tràn qua bạn, đến với họ hôm nay không? – Dennis Fisher
Muốn làm ống dẫn phước hạnh, hãy để tình yêu của Đấng Christ tuôn chảy qua bạn.
Mọi bài vở cộng tác và góp ý xin gửi về info@nguonhyvong.com