Có người nói rằng, Chúa Giê-xu giáng sinh là để cho con người được bình an nhưng bình an đâu không thấy mà chỉ thấy bất an? Bình an thật sự là món quà Thiên Chúa ban cho con người nhưng sở dĩ con người chưa có bình an có lẽ là vì chưa thấu hiểu được ý nghĩa của hai chữ bình an. Mục sư Billy Graham, nhà truyền giáo nổi tiếng của Hoa Kỳ khi được mời nói chuyện tại một hội nghị về giới hạn vũ khí nguyên tử đã nói rằng, sở dĩ con người chưa có bình an là vì họ chưa kinh nghiệm ba loại bình an sau đây: bình an với Trời, bình an với người và bình an với chính mình.
Nỗi bất an lớn nhất con người đang trải qua là nỗi bất an với người chung quanh. Vì biết rằng bất an là giữa người với người nên chúng ta lo đi hàn gắn những đổ vỡ đó. Nhưng cố gắng của con người hình như chẳng đi đến đâu, đau thương đổ vỡ vẫn còn và người ta tiếp tục sống trong hận thù tranh chấp. Sở dĩ cố gắng của con người thất bại là vì cố gắng giải hòa giữa người với người chỉ là băng bó vết thương sơ sài bên ngoài mà không chữa trị tận gốc rễ. Đành rằng con người đang hục hặc với nhau, thiếu hòa đồng, thông cảm, vấn đề bên ngoài như vậy nhưng thật ra sâu hơn, nó phát xuất từ nỗi bất an trong tâm hồn chúng ta.
Cứ hãy suy nghĩ điều nầy bạn sẽ thấy ngay. Bạn có thấy là mình dễ cau có bực bội khi trong người bất an không? Cuối một ngày đi làm về, mệt mỏi, lại gặp chuyện bực mình trong sở, đến ngã tư nào bạn cũng thấy đèn đỏ sau mà lâu quá, người khác lái xe sao mà khó chịu, và về đến nhà nhìn gì bạn cũng thấy bực mình cả và dễ gây gổ với mọi người ngay cả với câu nói ngây thơ của đứa con. Bạn có mối bất hòa với người chung quanh nhưng nguyên nhân thật sự là nỗi bất an trong tâm hồn. Ngược lại, bạn hãy nhớ những lúc bạn thảnh thơi, thong thả. Sáng thứ Bảy được rỗi rảnh, không cần đi đâu gấp. Bạn lái xe thấy thật thoải mái, có người lái ẩu qua mặt bạn cũng chẳng sao. Đến ngã tư đèn lâu đến đâu bạn cũng chẳng thấy gì khó chịu. Con cái la ó ầm ĩ, cãi nhau phía sau xe bạn cũng chỉ cười la mắng vài câu lấy lệ chứ chẳng lấy gì làm bực mình. Cũng một hoàn cảnh nhưng bạn cảm thấy thoải mái, bình an vì trong lòng bạn có bình an. Chính bình an trong tâm hồn đã làm cho bạn có thể đương đầu với nghịch cảnh khó khăn bên ngoài.
Vì vậy bình an với chính mình mới là điều quan trọng. Khi có bình an với chính mình, bạn sẽ có thể sống bình an thoải mái với mọi người. Nhưng làm thế nào để có bình an với chính mình? Làm thế nào để có hòa bình nội tâm? Cội rễ của vấn đề là ở đây. Chúng ta chưa có hòa bình nội tâm là vì chúng ta chưa có bình an với Đức Chúa Trời, Đấng đã tạo dựng chúng ta. Con người chúng ta đã được tạo dựng để giao tiếp với Đức Chúa Trời, thiếu đi mối giao cảm đó, chúng ta sẽ mãi mãi khắc khoải, bất an. Đã có lần tôi nói với bạn về lời cầu nguyện của Thánh Augustine: “Lạy Chúa, Chúa đã tạo dựng chúng con cho Chúa, cho nên linh hồn chúng con sẽ không bao giờ được an nghỉ cho đến khi nào chúng con an nghỉ nơi chính Chúa.”
Con người sẽ mãi khắc khoải, bất an cho đến khi nào con người được nối tiếp với cội nguồn, với nguồn sống, với Đấng đã tạo dựng mình. Chúa Cứu Thế Giê-xu giáng sinh 2,000 năm trước là để bắc nhịp cầu, đem chúng ta trở về với Đức Chúa Trời. Ngài đến để đem bình an cho nhân loại, bình an đó là bình an với Trời. Có bình an với Trời ta mới có bình an với chính mình và có bình an với chính mình ta mới sống hòa bình với người khác. Chúng ta thường đi ngược, thường cố hòa giải với người trước, nhưng ta không thể hòa giải với người nếu tâm hồn chúng ta vẫn còn bất an, và tâm hồn chúng ta sẽ mãi mãi bất an cho đến khi nào chúng ta quay về với Đức Chúa Trời là Đấng đã tạo dựng chúng ta qua con đường cứu rỗi mà Đức Chúa Trời đã thiết lập qua Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Khi Chúa Cứu Thế Giê-xu giáng sinh, các thiên thần đã hát bài ca: “Vinh Danh Thiên Chúa trên trời, hòa bình dưới thế cho người Ngài thương.” Chúa Giê-xu đã giáng sinh để Đức Chúa Trời được vinh danh và để cho con người được sống với nhau trong hòa bình. Nhưng hòa bình đó là hòa bình bắt đầu giữa chúng ta với Chúa để ta có bình an nội tâm, sau đó ta mới có thể sống hòa bình với mọi người.
Đây không phải là lý thuyết suông, đây là kinh nghiệm của hàng tỉ người trên thế giới khi họ đến với Chúa Giê-xu để tội lỗi được thanh tẩy và được nối kết với Đức Chúa Trời. Khi mối quan hệ Cha-con, mối tình Trời-người được nối kết, con người mới thật sự kinh nghiệm sự bình an nội tâm để rồi sống hòa hợp với mọi người và mọi mối quan hệ sẽ được cải thiện tốt đẹp.
Bạn hỏi vì sao Giáng Sinh về mà con người vẫn bất an phải không? Câu trả lời là vì chúng ta chưa có bình an với Trời. Chưa có bình an với Trời thì không thể nào bình an với mình và không bình an với mình thì không thể nào có bình an với người. Hãy đến giải hòa với Thiên Chúa hôm nay bằng cách đón nhận tình yêu của Thiên Chúa, mời Chúa Cứu Thế ngự trị tâm hồn bạn và rồi bạn sẽ kinh nghiệm được cả ba loại bình an đó: bình an với Trời, bình an với mình và bình an với mọi người.
Mục sư Nguyễn Thỉ
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành
*** Sau khi đọc bài này, nếu bạn thấy lòng mình cảm động và được thúc giục tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-su, thì xin bạn thành tâm cúi đầu cầu nguyện với Chúa như sau:
Kính lạy Đấng Tạo Hóa, con biết con là người có tội. Con đã xa cách Chúa, sống theo đường lối và ý riêng mình. Hiện con đang đi trên đường dẫn đến sự hình phạt đời đời. Tạ ơn Chúa, vì Ngài đã đến trong thế gian, chịu chết thay cho con để đền tội con trên thập tự giá. Giờ đây, con quyết tin nhận Chúa làm Cứu Chúa của con, xin Chúa tha tội cho con và tiếp nhận con làm con cái yêu dấu của Ngài. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Cứu Giê-su, Amen.
________________________________________________________________________