Công cha như núi Thái Sơn
Như trời lồng lộng như cơn mưa chiều.
Cuộc đời vất vã bao nhiêu,
Chỉ vì yêu mến nâng dìu đàn con
Ôi tình thân phụ sắc son,
Dù cho sông cạn núi mòn không phai.
Ơn sâu nguyện khắc ghi hoài,
Trọn đời cố gắng để hài lòng cha.
Nhớ khi lầm lỗi được tha,
Đôi mắt người thật thiết tha nhân từ.
Những khi tánh xấu tật hư,
Cái roi nghiêm khắc chẳng từ lời than.
Vì mong con được khôn ngoan,
Người luôn răn dạy muôn ngàn điều hay,
Mỗi khi chân ngã thân trầy,
Tay người chăm sóc, lòng đầy xót thương.
Hy sinh thật quả vô lường,
Trọn đời thiếu thốn nhịn nhường vì con.
Nhịn từng tấm áo miếng ngon,
Mong con ăn học nên khôn với người.
Công cha ôi quá cao vời!
Ơn cha thật chẳng đủ lời nói đâu.
Cầu cho cha được sống lâu,
Cho con cơ hội ơn sâu đáp đền.
Giờ đây ý Chúa được nên,
Cha lìa cõi tạm, về bên kia bờ.
Lòng con se thắt bơ vơ,
Còn đâu cơ hội phụng thờ cha yêu.
Lòng xin khấn hứa một điều,
Chăm lo việc Chúa sớm chiều khôn nguôi
Mai kia gặp lại trên trời
Lòng con vui sướng đời đời bên cha.
Mục sư Bác sĩ Nguyễn Duy Tân