Có một thiếu phụ kia có người chồng hiền lành, ít nói; tính tình đơn sơ, dễ dãi, không bon chen cũng không ganh đua với ai.

Bà thì ngược lại, lanh lợi, tính toán và có nhiều cao vọng, vì thế bà luôn chê chồng là tầm thường, chậm chạp không biết lãnh đạo gia đình, và phàn nàn rằng vì chồng không biết ganh đua với đời nên gia đình bị thua thiệt.
Khi bà vợ này than phiền chồng với bạn bè, mấy người bạn nói: “Chị không biết có chồng hiền là có phước sao, người ta nói: Có ông chồng hiền như ông tiên nho nhỏ! Chị sướng quá mà còn than nữa!” Bà vợ này nghe vậy thì giận nên nói: “Mấy chị thích ông tiên hả, tôi cho mấy chị đó.” Một năm sau, người chồng bất ngờ bị ung thư và qua đời. Khi chồng chết rồi, người vợ nghĩ lại mới thấy chồng mình thật là một người đáng yêu, đáng quý. Bà ân hận đã không biết ơn Chúa ban cho mình một người chồng hiền lành, thương yêu; nhất là bà ân hận đã không biết quý chồng khi ông còn sống. Từ đó, mỗi khi nghe ai than phiền về người chồng, người vợ của mình, thiếu phụ này thường nói: “Mấy ông bà đừng than phiền nhau nữa, còn được sống bên nhau là quý rồi, đừng như tôi, mất rồi mới biết quý.”
Có một thiếu phụ kia có người chồng hiền lành, ít nói; tính tình đơn sơ, dễ dãi, không bon chen cũng không ganh đua với ai. Bà thì ngược lại, lanh lợi, tính toán và có nhiều cao vọng, vì thế bà luôn chê chồng là tầm thường, chậm chạp không biết lãnh đạo gia đình, và phàn nàn rằng vì chồng không biết ganh đua với đời nên gia đình bị thua thiệt. Khi bà vợ này than phiền chồng với bạn bè, mấy người bạn nói: “Chị không biết có chồng hiền là có phước sao, người ta nói: Có ông chồng hiền như ông tiên nho nhỏ! Chị sướng quá mà còn than nữa!” Bà vợ này nghe vậy thì giận nên nói: “Mấy chị thích ông tiên hả, tôi cho mấy chị đó.” Một năm sau, người chồng bất ngờ bị ung thư và qua đời. Khi chồng chết rồi, người vợ nghĩ lại mới thấy chồng mình thật là một người đáng yêu, đáng quý. Bà ân hận đã không biết ơn Chúa ban cho mình một người chồng hiền lành, thương yêu; nhất là bà ân hận đã không biết quý chồng khi ông còn sống. Từ đó, mỗi khi nghe ai than phiền về người chồng, người vợ của mình, thiếu phụ này thường nói: “Mấy ông bà đừng than phiền nhau nữa, còn được sống bên nhau là quý rồi, đừng như tôi, mất rồi mới biết quý.”
Tâm lý chung của con người chúng ta là, chú ý vào những điều mình không có hay không vừa ý để than phiền hơn là nghĩ đến những điều tốt mình có và dâng lời cảm tạ Thiên Chúa. Nếu để ý những câu chuyện người chung quanh trao đổi với nhau, chúng ta thấy hầu như lúc nào người ta cũng than và ai cũng có chuyện để than. Những người ở Việt Nam chờ giấy tờ đi Mỹ thì than chờ lâu quá, không làm ăn, học hành gì được. Người qua đến Mỹ rồi thì than ở đây lạnh quá, đời sống phức tạp quá không hội nhập được. Các cụ ở bên nhà thì than nhớ con nhớ cháu; khi được đoàn tụ với con cháu rồi thì than nhớ quê hương xứ sở, bạn bè.
Người không có việc làm thì than túng thiếu, không đủ tiền để sống; người có việc làm thì than là phải đi cày từ sáng đến tối, vất vả quá. Người ở nhà thuê thì than mỗi tháng trả tiền thuê nhà như vứt tiền qua cửa sổ, phí uổng quá. Người có nhà rồi thì than trả tiền hằng tháng nặng quá, lại còn tốn kém bao nhiêu thứ khác, ở nhà thuê khỏe hơn.
Khi con còn nhỏ thì cha mẹ than vất vả, bó buộc quá, muốn đi đâu làm gì cũng không được. Con lớn thì than con cái bây giờ nói không nghe, bướng bỉnh làm mình nhức đầu, mệt trí, nuôi con nhỏ khỏe hơn. Con chưa lập gia đình thì lo lắng, thúc hối; con có gia đình thì than nhà vắng vẻ, cô đơn. Con lập gia đình mà chưa có con thì than buồn, không có cháu để bồng bế; khi con đem cháu đến gởi thì nói giữ cháu mất thì giờ, mệt mỏi không làm được gì cả. Người không có bà con ở gần thì than buồn bã vắng vẻ; người có bà con nhiều thì than bận rộn, phiền phức, tốn kém quá, v.v… Có người hễ mở miệng là than chứ không biết nói chuyện gì khác. Có một bà nọ, mỗi lần ai hỏi: “Chị khỏe không?” là bà than đau chỗ này nhức chỗ kia, nhưng so ra bà khỏe mạnh hơn nhiều người khác, khỏe hơn cả người đang hỏi thăm bà.
Có người đã nói, “Nếu ta không có điều ta quý thì hãy quý điều ta có.” Đó là người sống với tinh thần lạc quan. Nhưng hơn thế nữa, chúng ta phải sống với tinh thần biết ơn.
Trước hết, chúng ta cần biết ơn Đức Chúa Trời, Đấng ban cho chúng ta sự sống và đã tạo dựng nên một thế giới tốt đẹp cho chúng ta vui hưởng. Sau nữa, chúng ta biết ơn các bậc sinh thành đã dày công nuôi dạy chúng ta nên người. Thánh Kinh dạy: “Hãy vui mừng mãi mãi, cầu nguyện không thôi, tạ ơn Chúa trong mọi cảnh ngộ, vì ý muốn của Chúa đối với anh em là như vậy.” Thật ra, nếu nhìn xuống một chút, nhìn những người kém may mắn hơn mình chúng ta sẽ thấy mình có rất nhiều điều để cảm tạ Chúa. Đời sống ở đây máy móc, bận rộn và nhiều thách thức thật, khiến ta lúc nào cũng phải lo lắng, tinh thần căng thẳng. Nhưng, phải nhận rằng ở đây chúng ta được tự do, có nhiều cơ hội để học hỏi, tiến thân; nhà cửa tiện nghi, vật chất đầy đủ. Dù trong hoàn cảnh nào, chúng ta cũng sung sướng hơn bao nhiêu người sống ở những vùng đất khác trên thế giới, Ở đây chúng ta có đủ cơm ăn áo mặc; đau ốm có thuốc men, bác sĩ. Những điều thiết yếu khác cho đời sống ta cũng không thiếu. Những nhu cầu căn bản đó hằng triệu người trên thế giới mong muốn mà không có. Sở dĩ chúng ta vất vả là vì ham muốn nhiều, mơ ước nhiều; chúng ta buồn khổ than van vì không bằng lòng với những gì mình có và không biết ơn Chúa về những điều Chúa ban cho chúng ta.
Cùng một hoàn cảnh, cùng một việc nhưng nếu sống với lòng biết ơn Chúa, chúng ta sẽ có cái nhìn khác. Có đôi vợ chồng trẻ kia, khi người vợ sinh đứa con đầu lòng thì chồng bị mất việc làm. Hai vợ chồng vì thế phải sống trong chật vật, phải tính toán cẩn thận mỗi khi chi dùng tiền bạc, nhưng cả hai đều cảm tạ Chúa vì nhờ mất việc, người chồng có thể ở nhà giúp vợ chăm sóc con. Vì không bực bội với chính mình, không mặc cảm với bạn bè, người chồng trẻ vui vẻ ở nhà chăm sóc vợ con. Nhờ đó hai vợ chồng có những ngày tháng thật êm đềm hạnh phúc. Khi đứa con vừa được hai tháng thì người chồng tìm được việc làm mới và hai vợ chồng cảm tạ Chúa đã cho bị mất việc thật đúng lúc. Nếu người chồng trẻ mặc cảm và buồn nản vì mất việc làm, và ngao ngán vì phải ở nhà giúp vợ giúp con thì thời gian hai tháng đó gia đình anh chắc hẳn là địa ngục và vợ chồng có lẽ chán ngán nhau.
Đời sống thật quý và ngắn, vì thế chúng ta cần sống với nhau trong tinh thần cảm tạ Chúa và bày tỏ lòng lòng biết ơn Chúa qua hành động cụ thể, với Chúa và với người chung quanh, khi những người đó còn ở bên cạnh chúng ta. Mỗi buổi sáng khi thức dậy, đừng chỉ nghĩ đến trách nhiệm và những công việc đang chờ đợi mà bực dọc, cau có với nhau, nhưng hãy cảm tạ Chúa cho mình có sức khỏe và được Chúa ban cho thêm một ngày mới trong cuộc đời. Chúng ta nên bắt đầu mỗi một ngày với lòng cảm tạ Chúa như một tác giả trong Kinh Thánh đã viết: “Nhờ lòng nhân từ của Chúa, chúng tôi không bị diệt vong, vì lòng thương xót của Ngài là vô tận. Mỗi buổi sáng Chúa thương một cách mới và tỏ lòng thành tín vô hạn của Ngài” (Ca Thương 3:22-23, BDY).
Có lẽ quý vị đang buồn chán, bực bội vì hoàn cảnh hiện tại, vì phải sống bên người chồng/người vợ có tính tình quá khác với mình, lúc nào vợ chồng cũng bất đồng ý kiến, bất hòa với nhau. Bây giờ thay vì buồn bực than van, chúng ta hãy cảm tạ Chúa cho mình có đôi bạn chứ không lẻ loi cô đơn. Hãy nghĩ, người vợ/người chồng đó là ơn lành Chúa ban, hãy nghĩ đến những người sống một mình và cảm tạ Chúa là vợ chồng mình có nhau. Khi chúng ta cảm tạ Chúa về người thân yêu và yêu thương, quý mến, chiều chuộng nhau, chúng ta sẽ thấy đời sống vui thỏa, nhẹ nhàng hơn. Có bà vợ kia than là bà cứ bị chồng la rầy và sửa sai hoài, nhưng khi bà bắt đầu cảm tạ Chúa về chồng, bà có cái nhìn khác. Bà thấy rằng nhờ chồng quan tâm, khó tính hay la rầy mà bà đỡ được những quyết định thiếu khôn ngoan, đỡ hao tốn thì giờ, tiền bạc.
Hai ý nghĩ sau đây sẽ giúp chúng ta bớt than phiền và thấy đời sống vui vẻ nhẹ nhàng:
1. Trên đời này không người nào toàn hảo mà cũng không người nào hoàn toàn xấu. Dù người thân của ta tệ đến đâu, cũng có điểm đáng thương, đáng quý.

2. Hãy nghĩ nếu người đó ra đi vĩnh viễn, nếu ta mất người đó thì cuộc đời ta sẽ thế nào.
Bí quyết để có một đời sống hạnh phúc không phải là có tất cả những gì mình muốn nhưng là sống với tinh thần biết ơn Chúa và trân quý những điều Chúa ban, quý những người Chúa đem đến trong cuộc đời mình. Tác giả Thánh Vịnh thứ 103 viết: “Hồn ta hỡi, hãy ngợi ca Thiên Chúa, đừng quên các việc Ngài làm cho ta!” Hãy cảm tạ Chúa ban cho chúng ta những người thân thương trong cuộc đời và hãy làm một điều gì cụ thể để bày tỏ lòng biết ơn Chúa và nói lên lòng trân quý của ta với người đó hôm nay.
Mục sư Billy Graham, vị Mục sư 86 tuổi, đi giảng khắp thế giới trong suốt hơn 50 năm qua, đã nói: “Không điều gì khiến ta trở thành cay đắng, ích kỷ và bất mãn nhanh cho bằng lòng vô ơn, và cũng không điều gì khiến ta thỏa nguyện và vui mừng trong ơn cứu rỗi của Chúa cho bằng một tấm lòng chân thành biết ơn Ngài.
Kết thúc lời tâm tình hôm nay, tôi xin gởi đến quý vị bài thơ sau đây:
Thà tôi được một bông hồng nhỏ trong vườn bạn hôm nay hơn là hằng trăm bông hoa đẹp của hàng hoa trong ngày tôi từ giã cuộc đời.
Thà tôi được nghe một lời ngọt ngào hôm nay hơn là những bài điếu văn ca ngợi tôi khi trái tim tôi đã ngừng đập.
Tôi ước mong được nhìn thấy nụ cười yêu thương của người chung quanh hôm nay hơn là những giòng lệ tuôn tràn khi tôi đã nằm trong quan tài.
Xin hãy cho tôi những bông hoa tươi đẹp của bạn hôm nay, hoa màu gì cũng được, hơn là một xe đầy hoa khi tôi đã nằm xuống.
Cầu xin Chúa giúp chúng ta sống mỗi ngày trong tinh thần biết ơn Chúa và trân quý nhau. Những gì tốt đẹp có thể làm cho nhau, chúng ta hãy làm hôm nay, vì ngày mai có thể sẽ quá trễ. Người hạnh phúc là người biết ơn Chúa và người biết ơn Chúa là người hạnh phúc nhất trên đời.
Cầu xin Đức Chúa Trời chan hòa ơn lành và hạnh phúc trên quý vị và mỗi người trong gia đình.

Minh Nguyên
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành

Mọi bài vở cộng tác và góp ý xin gửi về [email protected]

www.nguonhyvong.com