“Kìa, con cái là cơ nghiệp bởi Đức Giê-hô-va mà ra; bông trái của tử cung là phần thưởng” (Thi Thiên 127:3).

Câu hỏi suy ngẫm: Bà An-ne khấn nguyện điều gì và được Chúa đáp lời thế nào? Bà thực hiện lời hứa nguyện ra sao? Bạn học được gì từ gương bà An-ne? Bạn xem con cái là gì và bạn nuôi dạy con cái cho ai?

Câu chuyện bà An-ne son sẻ, tha thiết cầu nguyện với Chúa là một tấm gương về sự cầu nguyện cho các phụ nữ Cơ Đốc ngày nay. Bà đã dốc lòng kêu cầu cùng Chúa, xin cho bà có con và bà hứa nguyện sẽ dâng con trai đó cho Chúa trọn đời.  Đức Chúa Trời đã nhậm lời và ban cho bà một con trai, bà đặt tên là Sa-mu-ên, nghĩa là “Đức Chúa Trời nhậm.” Chắc chắn cả ông Ên-ca-na và bà An-ne đều hết mực thương yêu cậu Sa-mu-ên vì đó là “con cầu tự”! Tuy nhiên, dù thương yêu con đến đâu, ông bà vẫn không quên lời hứa nguyện của bà
An-ne với Chúa. Vì thế, sau khi thôi bú cho con, tức khoảng ba tuổi theo phong tục Do Thái, bà sẵn lòng đem cậu bé Sa-mu-ên lên đền thờ để dâng cho Chúa.

Chắc chắn trong ba năm bên cạnh con, bà An-ne đã dạy dỗ và chuẩn bị cho cậu bé Sa-mu-ên sẵn sàng phục vụ Đức Chúa Trời. Dù có thể cậu còn quá nhỏ, chưa có kinh nghiệm nhận biết Chúa rõ ràng cách cá nhân nhưng cậu cũng đã được cha mẹ dạy để có khởi đầu biết Chúa và sẵn lòng phục vụ Ngài. Bà An-ne là một phụ nữ có đời sống cầu nguyện, nên điều đó chắc chắn ảnh hưởng đến con mình, sau này ông Sa-mu-ên cũng là người thường xuyên cầu thay cho người Do Thái.

Ngày nay, nhiều cha mẹ không xem con cái là cơ nghiệp Chúa ban nhưng xem như “tài sản” riêng của mình. Hơn thế nữa, nhiều cha mẹ biến việc nuôi dạy con cái trở thành kế hoạch riêng của gia đình, chứ không còn nhờ cậy Chúa hay tìm cầu ý muốn của Ngài. Họ tự định hướng cho con và tìm mọi cách để bắt con phải hoàn thành điều lòng họ ao ước. Tất cả những sự cố gắng và hy sinh cho con chỉ vì họ nghĩ con cái là của riêng họ, thành quả của chính họ… Họ đã quên rằng con cái là do Chúa ban! Tấm gương của bà An-ne tận hiến điều quý nhất là con trai một của mình cho Chúa nhắc nhở chúng ta trong cách nhìn nhận về con cái. Chúng ta đang xem con cái là “công lao” của riêng mình, hay chúng ta nhận thức rõ như Lời Chúa dạy: “Con cái là cơ nghiệp Đức Giê-hô-va ban cho. Bông trái của tử cung là phần thưởng” (Thi Thiên 127:3 BTTHĐ). Chúng ta cần nhận thức rõ rằng, con cái là cơ nghiệp do Chúa ban, và khi Chúa ban thì Chúa có quyền sử dụng hay lấy lại. Chúng ta chỉ là người quản gia cho Chúa để quản lý và nuôi dạy con với ý thức là nuôi dạy cho Chúa, đến khi Chúa cần thì chúng ta sẵn sàng dâng cho Ngài.

Bạn xem con mình là “tài sản” riêng hay là món quà Chúa ban? Bạn nuôi dạy con cho mình hay cho Chúa?

Lạy Chúa, xin giúp con luôn ý thức rằng con cái là do Chúa ban và cha mẹ có trách nhiệm nuôi dạy chúng trở thành người hữu dụng cho Ngài.

∗ Đọc Kinh Thánh trong ba năm: I Cô-rinh-tô 1.

Văn Phẩm Nguồn Sống: https://www.vpns.org/dang-hien