The Bible is the Word of God, the everlasting truth. It contains the account of creation, man’s disobedience to God, and the agony which came upon man because of sin. It also tells us of God’s love for man in making a plan to redeem him. It tells of a Savior who was born, who died for man’s sin, and was raised from death for man’s salvation. Whoever believes its message will experience forgiveness of sin, peace of mind, love for all men, power over sin, and a living hope of eternal life.

God’s Wonderful Creation

God, the creator of the universe, has always been. He is everywhere; He is almighty and all wise. By His great power all things were created. God created this earth covered with water, then He said, “Let the dry land appear,” and it happened. He created the hills and valleys and covered them with grass, beautiful flowers, and trees of every kind. He created the birds which sing so many different songs. God created all the animals, great and small, who roam the fields and forests, as well as the small insects and reptiles that live on the ground. He created the lakes and oceans and all the creatures that inhabit them. He made continents on which people of every race would live. God made the sun to give light and warmth and the moon to give light at night. He decked the sky with thousands of beautiful, twinkling stars. Last of all, God formed man from the dust of the earth. He breathed into his nostrils the breath of life, and man became a living soul. God called him Adam.
God saw that Adam needed a helper, so he caused him to fall into a deep sleep. Then God took a rib from Adam and formed a woman. Adam loved Eve and she loved him too. They had sweet fellowship with each other. This was God’s plan for a family unit.
God created everything in six days, and on the seventh day He rested. He looked at everything He had made, and saw that it was very good. So God blessed the seventh day and sanctified it as a day of rest for man.
The bible tells of a fallen angel called Satan, or the devil. He was cast out of Heaven and is the cause of all evil. Because of him, sorrow, suffering, sickness, and death came into the world.

The Tragic Beginning Of Sin

God loved Adam and Eve. He made a beautiful garden for them to live in. It was called the Garden of Eden. Adam was to take care of it. In this garden were many kind of vegetables and fruit for them to eat. There was one tree called the tree of the knowledge of good and evil. God told Adam that he should not eat of that tree, for in the day that he would eat from it, he would surely die. One day Satan came to Eve and told her a lie. He said, “ye shall not surely die…ye shall be as gods, knowing good and evil” (Genesis 3:4-5).
As she looked upon the fruit of this beautiful tree, she saw that it would be good for food, and that eating it would bring wisdom. She took some fruit, gave some to Adam, and they both ate of it. Immediately they felt very guilty in their hearts. They had never felt this way before. They knew that they had done something very wrong. They were both ashamed of themselves as they thought of their disobedience. Fear came into their hearts as they thought of meeting God. So they hid themselves among the trees of the garden.
In the cool of the day, God called Adam and said, “Where art thou?” They could not hide from God, so they came into Hsu presence and acknowledged their wrongdoing. God caused them to understand what a great sin it was to disobey His command. He told them they must be punished for their disobedience. They would now experience pain and trouble in their lives. They would now have to work for their living. Their bodies would die and return to dust again.
After they were driven from this beautiful garden, God placed cherubims with a flaming sword to prevent them from eating of the tree of life. They began to understand the consequences of sin and what great sorrow it brings.

The Sad Result Of Sinning

Adam and Eve were very sorry for their sin of disobeying God. In spite of their sin He still loved them. He promised to send a Redeemer for the salvation of mankind.
Cain and Abel were the first two sons born to Adam and Eve. One day, they brought an offering to the lord. Cain brought food that he had produced. Abel brought a choice lamb of his flock and sacrificed it, shedding its blood. Abel’s sacrifice pleased God, but God was not pleased with Cain or his offering.
When Cain noticed that God was pleased with Abel, envy and hatred toward Abel entered his heart. Then one day as they were together in the field, Cain rose up and killed his brother Abel. God asked Cain, “Where is Abel thy brother?” Cain was unwilling to tell the truth, so he said, “I know not; am I my brother’s keeper?” (Genesis 4:9) Cain had not been obedient in following the Lord’s instructions. God had warned him before he killed Abel that if he would do well he would be accepted. If only he had changed his attitude and loved his brother! Once again, sin caused man to be separated from the presence of God. Cain became a fugitive and a vagabond.

God So Loved The World That He Gave His Son

“For unto you is born this day…a Saviour, which is Christ the Lord” (Luke 2:11).
After Abel was dead and Cain had left home, Adam and eve had another son. His name was Seth. Seth was a God-fearing man. God blessed Seth’s descendants. They heard and believed God’s wonderful promises of a Savior who would someday deliver them. Abraham, especially, believed God and therefore was called the friend of God. Abraham was told that through his descendants all the families of the earth would be blessed.
Many hundreds of years later God fulfilled His promise of sending a Savior into the world. It happened in a miraculous way, in the little town of Bethlehem of Judea. There in a stable, a baby was born to Mary, who was a virgin. (Luke 2:1-7). An angel told Mary that the baby’s name should be Jesus (meaning Savior). He would become a great teacher who would tell the people many things about God. Jesus grew up much like other children. At the age of twelve He understood the word of God better than many doctors and lawyers of Jerusalem. He seemed to know all about the law and prophets. No one could ask Him a question that He could not answer.
Jesus was greatly interested in the needs of His people. When He was thirty years old, He began to teach in the synagogues. One day he read an Old Testament prophecy about the coming Messiah. When He had finished reading, He said to the people, “This day is this scripture fulfilled in your ears” (Luke 4:21). He taught the people with authority. He preached that the Kingdom of God was at hand, and that repentance was necessary for entrance into the Kingdom. He taught people to worship God in humility and sincerity. He rebuked the proud and unbelieving because of their sins, and preached the Gospel of love to the poor and needy.

Jesus Offers Eternal Life

Jesus said, “I am the resurrection, and the life: He that believeth in me, though he were dead, yet shall he live” (John 11:25).
Jesus did many miracles, proving to the people that He was the promised Savior sent from God. He healed the sick, brought sight to the blind, caused the deaf to hear, cast out devils and raised the dead to life. He walked on the water and calmed the stormy sea by His words. He spoke to a fig tree, and the next day it was found dried up from the roots. He fed more than five thousand hungry people with five loaves of bread and two fishes. When all dad enough to eat, there still remained twelve baskets of food. Fishermen caught large numbers of fish when nets were cast at His command. One day Jesus met ten lepers who had heard of His fame. They cried, “Master, have mercy on us.” By His word they were healed.
Large crowds followed Jesus daily, whether He was in town or traveling on the roads. The people were blessed by his gracious words, kindness, compassion, and by the miracles He performed.
He began to tell the people that He was the Son of God, and that God was His Father. All who believed His words were blessed. He told those who believed that they were children of God.
Jesus said to His disciples, “I go prepare a place for you. And if I go and prepare a place for you, I will come again, and receive you unto myself; that where I am, there ye may be also” (John 14:2, 3). This place in Heaven is for all true Christians.
“Come, ye blessed of my Father, inherit the kingdom prepared for you from the foundation of the world” (Matthew 25:34).

Jesus Died For Our Sins

“When they were come to…Calvary, there they crucified him” (Luke 23:33).
The scribes and Pharisees were greatly annoyed at Jesus and His teaching. He often reproved them for seeking honor and their unlawful moneymaking practices. They were very jealous and envious of Jesus, because so many people believed in Him, followed Him, and praised Him. They feared that the people might make Jesus their king.
They tried to make Jesus say or do things that would cause the people to lose faith in Him, but Jesus was too wise for them. Their hatred and anger grew as Jesus’ popularity continued to increase. It became so great they made plans to put Him to death.
They took Jesus to court and charged Him as an evildoer and blasphemer. They brought many false charges against Him. Then they took Him to Pontius Pilate, the Roman governor of Judea. Pilate found no fault in Jesus, so He decided to release Him. But the accusers of Jesus turned into an angry mob and cried, “Crucify Him, crucify Him.” When Pilate heard their angry cries and threats, he gave in to their demands and turned Jesus over to them. They took Jesus and put a crown of thorns on His head, and in mockery they called Him a king. They spit in His face and cruelly beat Him. Finally, nailed Him to the cross and left Him to die.
Jesus was innocently put to death, just like the lamb that Abel had offered on an altar hundreds of years before. Abel had offered his lamb as a symbol of the Lamb of God who would die for the sins of the world. Prophets of old had also foretold of Jesus’ suffering and death. John the Baptist said, “Behold the Lamb of God, which taketh away the sin of the world,” (John 1:29). “For God so loved the world, that he gave his only begotten Son, that whosoever believeth in Him should not perish, but have everlasting life” (John 3:16).

Jesus Arose From The Dead To Set Us Free

“He is not here: for he is risen, as he said. Come, see the place where the Lord lay” (Matthew 28:6).
On the third day after the death and burial of Jesus, which was the first day of the week, several women came to the tomb to anoint the His body. Since it was very early in the morning, they were surprised to find an empty tomb. The body of Jesus was gone! Their hearts were troubled. Suddenly, two angels stood by them in shining garments, saying “Why seek ye the living among the dead? He is not here, but us risen” (Luke 24:5, 6). Quickly, they went back to tell the disciples what they had seen and heard. The disciples did not believe their story, so Peter and John went to investigate for themselves. They, too, found the tomb empty. They entered and saw the linen clothes, and the neatly folded napkin that had been wrapped about Jesus’ head. When they saw these things they believed the women’s story. In the evening of the same day the disciples were together behind closed doors because they feared the Jews. Suddenly Jesus stood in the midst of them and said, “Peace be unto you”. He showed them His pierced hands and side. When they saw the Lord they were glad and believed He was the same Jesus who had been crucified and had risen from the dead. After this, Jesus showed Himself to many people as full proof of His resurrection.
The morning Jesus arose from the dead is still the most glorious day in history. On this day, God’s wonderful plan of salvation was completed. This plan of salvation effects a change in the hearts and lives of men by God’s grace through Tenth in Jesus death and resurrection, “Therefore if any man be in Christ, He is a new creature old things are passed away: behold, all things are become new” (2 Corinthians 5:17). Now all who receive Jesus into their heart and follow Him obediently all their life will resurrect and live forever in Heaven. Jesus said, “Because I live, ye shall live also” (John 14:19).
Does this message speak to your heart? What is your response? Will you repent and believe the Gospel? “Neither is there salvation in any other: for there is none other name under heaven given among men, whereby we must be saved” (Acts 4:12). Do not delay. Come to Jesus today.

VIETNAMESE TRANSLATION:

KẾ HOẠCH CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

SỰ SÁNG TẠO

Chỉ có một Đức Chúa Trời, là Đấng chúng tôi đang phục vụ (Xuất Ê-díp-tô ký 20:2-5). Ngài là Đức Chúa Trời, Đấng làm nên trái đất, mặt trời, mặt trăng, các ngôi sao và treo chúng trong khoảng không gian. Ngài làm nên nước, bầu trời, súc vật và các loại rau quả mọc trên bề mặt của trái đất. Đỉnh điểm cao nhất của sự sáng tạo là Ngài làm nên con người và hà sinh khí cho con người. Vì thế con người trở nên một linh hồn sống (Sáng thế ký 2:7). Thật là một Đấng sáng tạo toàn năng! Chúng ta tìm thấy câu chuyện kỳ diệu của sự sáng tạo trong chương đầu tiên của sách Sáng thế ký.

Đức Chúa Trời đặt con người trong vườn Ê-đen để quản trị nó (Sáng thế ký 2:8). Ngài có một kế hoạch cho con người và dòng dõi của họ. Đức Chúa Trời muốn A-đam và Ê-va yêu kính, vâng phục Ngài, chỉ hầu việc và thờ phượng một Đức Chúa Trời chân thật. Ngài cũng đặt trước mặt họ quyền tự do chọn lựa (Sáng thế ký 2:15-17). Nếu họ chọn sự không vâng phục họ sẽ bị trừng phạt. Không lâu sau đó họ đã kinh nghiệm điều tệ hại này. Họ đã không lưu ý đến Lời của Đức Chúa Trời và đã ăn trái cấm. Hậu quả đáng buồn là họ bị đuổi ra khỏi khu vườn xinh đẹp đó (Sáng thế ký 3: 23-24).

THỜ PHƯỢNG

Đức Chúa Trời truyền dẫn vào con người sự ao ước, thúc giục phải tôn kính thờ phượng một ai đó và đối tượng để con người thờ phượng phải là chính Ngài. Khi Ca-in đem đến trước mặt Chúa một của lễ không có huyết, của lễ này không được chấp nhận. Bởi vì Ca-in đã làm theo kế hoạch của mình, chứ không theo kế hoạch của Đức Chúa Trời. A-bên đã dâng lên một của lễ được Chúa chấp nhận. Đây là của lễ bằng huyết làm hình bóng cho của lễ về sau của Con Đức Chúa Trời trên đồi Gô-gô-tha. Sự thờ phượng của A-bên là hành động của đức tin vào Đấng cứu chuộc theo lời hứa (Sáng thế ký 3:15)

NƯỚC LỤT

Khi con người trên mặt đất trở nên gian ác. Đức Chúa Trời sử dụng Nô-ê kêu gọi họ ăn năn trong suốt một trăm hai mươi năm. Nếu họ xây bỏ đường lối gian ác của mình, Ngài sẽ bày tỏ sự thương xót và tha thứ (Sáng thế ký 6:8). Nhưng sứ điệp của Nô-ê đã không được lắng nghe, và cuối cùng Đức Chúa Trời cho phép cơn đại hồng thủy đến trên mặt đất quét đi tất cả, chỉ Nô-ê, gia đình của ông và các loài súc vật Nô-ê đem vào tàu được cứu. Nô-ê đã đóng một con tàu theo hướng dẫn của Đức Chúa Trời, và chúng ta thấy đức tin và sự vâng phục của ông đã cứu gia đình ông (Sáng thế ký 7:1).

CẦU VỒNG

Sau trận đại hồng thủy Đức Chúa Trời thực hiện một giao ước với Nô-ê và hậu tự của ông là Ngài sẽ không hủy diệt các loài sống trên trái đất bằng nước lụt thêm lần nữa. Ngài đặt một cái cầu vồng xinh đẹp trên bầu trời mà chúng ta vẫn thường nhìn thấy mỗi khi trời mưa và gợi nhớ chúng ta về lời hứa này (Sáng thế ký 9:11-15). Đức Chúa Trời là chân thật, thành tín với Lời của Ngài và chắc chắn trái đất sẽ không xảy ra một thảm họa tương tự như thời của Nô-ê. Nhưng những ngày sắp đến, nó sẽ bị hủy diệt bằng lửa (2 Phi-e-rơ 3:7).

SỰ QUAN TÂM CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

Đức Chúa Trời luôn luôn có một sự quan tâm sâu sắc đến dân sự của Ngài. Vì thế Ngài đã có một kế hoạch cho họ. Đức Chúa Trời đau buồn khi con người xây bỏ Ngài, hướng đến thờ lạy các thần tự họ làm nên và những hình tượng khác. Nhiều vị tộc trưởng trong tuyển dân thực sự là những con người của Đức Chúa Trời. Câu chuyện về Áp-ra-ham đã bày tỏ cho chúng ta biết rằng lời hứa của Đức Chúa Trời là chúc phước cho ông và dòng dõi của ông (Sáng thế ký 12: 1-3). Áp-ra-ham là con người của đức tin. Những tiên tri khác trong dân Y-sơ-ra-ên là người của Đức Chúa Trời. Họ đã vâng phục và trung tín với Đức Chúa Trời và đường lối của Ngài. Trong thời của Sa-mu-ên chúng ta thấy rằng họ đã từ bỏ các hình tượng và chỉ phục sự một mình Đức Chúa Trời (1 sa-mu-ên 7: 3-6).

LUẬT PHÁP

Khi tuyển dân Y-sơ-ra-ên chịu cảnh phu tù tại Ai-cập, Đức Chúa Trời đã kêu gọi Môi-se phục vụ Ngài. Tuyển dân cần một người lãnh đạo và thiết lập luật pháp cho họ (Xuất Ê-díp tô ký 2:1-12). Chắc chắn nếu không có sự trợ giúp từ Đức Chúa Trời, Môi-se không thể thành công trong việc dẫn dắt dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai-cập và tiến về miền đất hứa Ca-na-an. Các thầy tế lễ dâng lên của lễ bằng huyết để chuộc tội cho dân sự (Xuất Ê-díp-tô ký 29:11-14). Nghi lễ đặc biệt này là đường lối của Đức Chúa Trời xử lý vấn đề tội lỗi trong thời đại đó. Đó là kế hoạch của Đức Chúa Trời đòi hỏi phải có huyết để chuộc tội cho người vi phạm luật pháp (Hê-bơ-rơ 9:7). Những của lễ này là hình bóng cho một của lễ hoàn hảo và quan trọng nhất, “huyết của Chúa Jesus Christ, Con Ngài làm sạch mọi tội chúng ta” (1 Giăng 1:7).

ĐẤNG CỨU CHUỘC THEO LỜI HỨA

Các tiên tri thời Cựu ước tiên đoán về một Đấng cứu chuộc sẽ đến, Ngài là Cứu Chúa cho tất cả mọi người. Ngài sẽ được sinh ra tại Bết-le-hem. “Còn ngươi, hỡi Bết-lê-hem Ép-ra-ta,
Ngươi thật nhỏ trong các chi tộc của Giu-đa,
Nhưng từ nơi ngươi sẽ xuất hiện một người,
Người ấy sẽ thay Ta cai trị dân Y-sơ-ra-ên,
Gốc tích người từ thuở trước, Từ những ngày xa xưa” (Mi-chê 5:2)
Trong thời kỳ đó là khoảng thời gian tối tăm và ánh sáng (Chúa Jesus) sẽ đến.
“Dân đi trong bóng tối
Đã thấy ánh sáng lớn;
Ánh sáng đã chiếu trên những kẻ cư ngụ
Trong vùng đất tối tăm” (Ê-sai 9:1).

Cứu Chúa này sẽ đến trong hình hài một đứa trẻ, được nhiều người nhận biết lớn lên trong nhân cách, ứng nghiệm tất cả những lời Kinh Thánh nói về Ngài:

“Vì một con trẻ đã ra đời cho chúng ta,
Chúng ta đã được ban cho một con trai.
Quyền cai trị sẽ ở trên vai Ngài,
Tên Ngài sẽ được xưng là
Cố Vấn Kỳ Diệu, Đức Chúa Trời Quyền Năng,
Cha Đời Đời, Hoàng Tử Bình An” (Ê-sai 9:5).
Tuy nhiên Ngài sẽ bị người ta khinh miệt: “Người bị người ta khinh bỉ và ruồng bỏ;
Là người chịu đau khổ và biết sự đau ốm.
Người như kẻ giấu mặt trước chúng ta;
Người bị khinh bỉ; chúng ta cũng không xem người ra gì… Thật, chính người đã mang những bệnh tật của chúng ta
Và gánh những đau khổ của chúng ta.
Nhưng chúng ta lại tưởng
Người bị Đức Chúa Trời đánh, phạt và bị khổ sở …(Êsai 53:3-12). Ngài đến để kết thúc mọi nghi lễ của luật pháp. Nó chỉ là bóng của sự tốt lành ngày sau (Hê-bơ-rơ 10:1).

SỰ GIÁNG SINH CỦA CHÚA JESUS

“Ngày xưa, Đức Chúa Trời đã dùng các tiên tri phán dạy tổ phụ chúng ta nhiều lần, nhiều cách. Đến những ngày cuối cùng này, Đức Chúa Trời lại phán dạy chúng ta bởi Đức Con mà Ngài đã lập lên kế thừa vạn vật; cũng qua Con ấy, Ngài đã sáng tạo vũ trụ” (Hê-bơ-rơ 1:1-2).
Sau những năm tháng chờ đợi, Chúa Jesus đã sinh ra tại Bết-lê-hem như lời tiên tri đã dự báo trước. Ca đoàn thiên sứ đã ngợi khen sự giáng sinh của Ngài (Lu-ca 2:13-14). Đây là Đấng đến để cứu dân Ngài ra khỏi tội lỗi. Danh Ngài là Jesus mang ý nghĩa đó. Lúc bấy giờ là một khoảng thời gian không có gì sáng sủa về mặt thuộc linh. Không bao lâu sau đó Ngài đi từ nơi này đến nơi khác để dạy dân chúng làm thế nào thừa hưởng sự sống đời đời. Ngài giảng bài giảng vĩ đại nhất mà con người từng nghe (Ma-thi-ơ 5:6-7). Ngài chữa lành kẻ đau, làm cho kẻ mù được sáng, gọi kẻ chết sống lại (Lu-ca 4:39; 7:21; Giăng 11: 43-44). Thật là một chức vụ đầy quyền năng! Nhưng chúng ta phải nhớ rằng Ngài là con Đức Chúa Trời. “Vì Đức Chúa Trời yêu thương nhân loại, đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, để ai tin nhận Đấng ấy sẽ không bị hư mất nhưng được sự sống vĩnh phúc” (Giăng 3:16).

ÁNH SÁNG CỦA THẾ GIỚI

Đức Chúa Trời phán về Chúa Jesus: “Đây là Con yêu dấu của Ta, hãy nghe lời người.” (Mác 9:7). Và “Đây là Chiên Con của Đức Chúa Trời, Đấng xóa tội lỗi cho nhân loại!” (Giăng 1:29). Ngài là ánh sáng của thế giới (Giăng 9:5). Đức Chúa Jesus lại phán: “Chính Ta là ánh sáng của thế giới, người nào theo Ta sẽ không còn đi trong tối tăm nhưng có ánh sáng của sự sống.” (Giăng 8:12). Ngài là Đấng cai trị mà Ê-sai đã nói tiên tri về Ngài. Vua của vương quốc thuộc linh đã đến trong cuộc sống thật. Ngài là Đấng Cứu thế qua sự xưng nhận của Phi-e-rơ: “Chúng con đã tin và biết chắc chính Chúa là Đấng Cứu thế, Con của Đức Chúa Trời hằng sống” (Giăng 6:69). Ngài là Đấng đã phán: “Các ngươi phải sinh lại” (Giăng 3:7). Sinh lại có nghĩa là kinh nghiệm một sự tỉnh thức thuộc linh. Chúng ta kinh nghiệm sự tha tội và bắt đầu sống trong đường lối, ý muốn của Đức Chúa Trời. “Nhưng giờ sắp điểm và thật ra đã điểm đây rồi, lúc những người thực tâm thờ phụng sẽ thờ phụng Chúa Cha bằng tâm linh và lẽ thật, vì Chúa Cha vẫn tìm kiếm những người có lòng thờ phụng như vậy” (Giăng 4:23). Chúng ta trở nên một tạo vật mới giống như Phao-lô nói: “Vì vậy nếu ai ở trong Chúa Cứu Thế, người ấy là một sinh vật mới; những điều cũ đã qua đi, kìa mọi sự đều trở nên mới” (2 Cô-rin-tô 5:17). Chúng ta tiếp nhận từ Đức Chúa Trời ý muốn Ngài, lòng ao ước để hầu việc Ngài cách trung tín.

ĂN NĂN

Giăng Báp-tít rao giảng: “Hãy ăn năn, vì Nước Thiên Đàng đã đến gần.” (Ma-thi-ơ 3:2). Sứ điệp của Chúa Jesus sau đó cũng giống như vậy. Lời kêu gọi ở đây là ăn năn, có nghĩa là đau buồn về tội lỗi của mình, từ bỏ lối cũ gian ác và bước theo Chúa Jesus. Ngài muốn có những công dân trong vương quốc thuộc linh của Ngài. Hệ thống luật pháp cũ và các của lễ thiêu vì tội lỗi đã phục vụ cho mục đích này. “Khi hoàn tất rồi, Ngài trở nên nguồn cứu rỗi đời đời cho tất cả những người vâng phục Ngài” (Hê-bơ-rơ 5:9).

LỜI MỜI CỦA NGÀI

“Hỡi những kẻ mệt mỏi và nặng gánh ưu tư, hãy đến cùng Ta. Ta sẽ cho các con được yên nghỉ. Hãy mang ách của Ta và học theo Ta, thì tâm hồn các con sẽ tìm được yên nghỉ, vì Ta có lòng dịu hiền và khiêm tốn” (Ma-thi-ơ 11:28-29). Đây là lời mời gọi yêu thương của Cứu Chúa Jesus. Đây cũng là gánh nặng trong sự giảng dạy của Ngài. Lời hứa của Chúa dành cho những tội nhân là họ sẽ tìm được sự bình an và yên nghỉ cho linh hồn nếu họ đến với Ngài. Tiếp nhận Chúa Jesus vào lòng, phục vụ Ngài trong sự vâng phục sẽ làm chúng ta trở nên những công dân của thiên quốc. Tiếp tục sống trung tín trong vương quốc của Ngài bảo đảm cho chúng ta có hộ chiếu bước vào cửa thiên đàng trong ngày phán xét. Chúng ta được cứu giống như Nô-ê và gia đình của ông vào tàu khi cơn đại hồng thủy đến (Ma-thi-ơ 25:34).

CHÚA BỊ ĐÓNG ĐINH TRÊN THÁNH GIÁ

Thật đáng kinh ngạc! Đã có một trận động đất lớn. Một thiên sứ của Đức Chúa Trời lăn tảng đá trước cửa mộ. Chúa Jesus đã sống lại. Những lính canh mộ đã trở nên như chết (Ma-thi-ơ 28:4). Trước đó Chúa Jesus đã phán: “Chính Ta là sự sống lại và sự sống, người nào tin Ta, dù có chết, cũng sẽ sống” (Giăng 11:25). Kế hoạch cứu rỗi vĩ đại của Đức chúa Trời đã hoàn tất, sự chết không cầm giữ được Ngài. Sứ đồ Phao-lô dạy: “Nhưng giờ đây Chúa Cứu Thế đã sống lại từ kẻ chết, là trái đầu mùa của những người đã chết” (1 Cô-rin-tô 15:20). Có đáng ngạc nhiên không, khi Chúa phán: “Các người đừng kinh ngạc về điều nầy, vì giờ sắp điểm, khi tất cả những người nằm trong mộ sẽ nghe tiếng gọi của Ngài và ra khỏi mộ. Ai làm việc thiện sẽ sống lại để được sống, còn ai làm điều ác sẽ sống lại để nhận án phạt” (Giăng 5:28-29).

HÔM NAY HÃY ĐẾN!

Khi bạn cảm thấy bồn chồn và khó chịu, thì vẫn còn một tiếng nói nhỏ nhẹ nói rằng bạn đang làm điều sai, khi bạn không thể ngủ được, khi bạn sợ chết, khi bạn hầu việc các thần hay những hình tượng khác thì Chúa Jesus đang kêu gọi bạn đến với Ngài. Hãy nhận biết bạn là tội nhân trước mặt Đức Chúa Trời, và hôm nay hãy tiếp nhận Chúa Jesus. Ngài sẽ ban bình an, yên nghỉ cho linh hồn bất tử của bạn (Ma-thi-ơ 11:28-30). Hãy nói giống như Giô-suê trong thời Cựu ước: “Nhưng ta và nhà ta sẽ phục sự Đức Giê-hô-va” (Giô-suê 24:15).

SỰ PHÁN XÉT

Khi các thiên sứ của Đức Chúa Trời thổi lên tiếng kèn vang rền trong khoảng không trung và Đấng Cứu thế trở lại trần gian để phán xét mọi người, bạn sẽ vui mừng chạy đến với Chúa Jesus và phục sự Ngài. Bạn sẽ hiệp làm một cùng Ngài để ngợi khen danh thánh của Ngài trong cõi đời đời!

SUU TAM

 

 
Mọi bài vở cộng tác và góp ý xin gửi về [email protected]