“Nguyện điều ấy được vững chắc, và Danh Chúa được tôn vinh đời đời, để người ta nói rằng: Đức Giê-hô-va Vạn Quân, là Đức Chúa Trời của Ít-ra-ên, tức là Đức Chúa Trời cho
Ít-ra-ên” (câu 24a).

Câu hỏi suy ngẫm: Vua Đa-vít cầu xin Chúa điều gì? Tại sao ông nghĩ đến Danh Chúa khi cầu xin như vậy? Trước khi thực hiện một hành động, đưa ra một quyết định, hay nói lên điều gì đó, bạn nghĩ đến danh mình hay Danh Chúa?

Phân đoạn Kinh Thánh hôm nay là những lời cuối cùng trong những điều Vua Đa-vít cầu nguyện với Đức Chúa Trời khi không được Ngài nhậm lời cho xây dựng đền thờ. Thay vì thể hiện sự bất mãn, thất vọng thì Vua Đa-vít lại bày tỏ lòng vâng phục trọn vẹn qua lời cầu xin “cầu Chúa làm y như Ngài đã phán.” Ở đây, khi dâng lên Chúa lời cầu xin này, Vua Đa-vít đã thật sự bỏ đi cái tôi của mình, cái hư danh của mình, vì trong thực tế thì đền thờ nguy nga, tráng lệ được xây dựng sau này không hề được mang danh của ông nhưng người ta gọi đó là đền thờ Sa-lô-môn. Tuy vậy, Vua Đa-vít vẫn cầu xin Chúa thực hiện y như điều Ngài đã phán hứa để Danh Ngài được tôn vinh đời đời chứ không phải để danh của chính ông được tôn vinh.

Cơ Đốc nhân cũng cần có sự vâng phục trọn vẹn như Vua Đa-vít, sẵn sàng từ bỏ cái tôi của mình để cầu xin Chúa làm theo ý muốn thánh của Ngài, và rồi qua đó Danh Ngài được tôn vinh mãi mãi. Lắm lúc chúng ta làm công việc này, công việc nọ cho Chúa hoặc dâng hiến cho Chúa v.v… vì cái tôi của mình, vì danh tiếng của mình chứ không phải vì Danh của Chúa. Những lúc như vậy chúng ta chỉ muốn làm theo ý riêng của mình chứ không sẵn sàng vâng phục ý muốn của Chúa trên đời sống mình, và như vậy, chúng ta đang nhắm đến vinh quang của mình chứ không phải vinh quang của Chúa.

Những khi chúng ta thấy mình quá quan tâm đến sự thành công, chức vụ cao hay thấp, những lợi ích mình có được khi làm công việc gì đó cho Chúa thì đó là lúc chúng ta đang phục vụ cái tôi của mình chứ không phải đang phục vụ Chúa. Những lúc chúng ta bất mãn, buông trôi hết những công việc đang phục vụ vì có ai đó đụng chạm đến mình, hoặc không được lãnh đạo Hội Thánh tôn vinh công trạng của mình, thì đó cũng là lúc chúng ta đang phục vụ cái tôi của mình, vì vinh quang của mình, chứ không phải phục vụ Chúa, vì vinh quang của Chúa. Khi môn đệ của ông Giăng Báp-tít  có ý ganh tị với Chúa Giê-xu, ông đã nói với họ rằng, “Ngài phải dấy lên, ta phải hạ xuống” (Giăng 3:30). Khi chúng ta vâng phục Chúa trọn vẹn thì cái tôi phải biến mất, phải đóng đinh trên thập tự giá với Đấng Christ để Danh Chúa được tôn cao và tôn cao đời đời.

Bạn đang sống và phục vụ Chúa vì danh mình hay vì Danh Chúa?

Lạy Chúa, xin tha thứ cho con vì nhiều lúc con phục vụ Chúa nhưng vì cái tôi, vì vinh quang của chính con. Xin cho con noi gương Vua Đa-vít làm mọi sự không vì lòng tranh cạnh hoặc vì hư vinh của bản thân nhưng luôn vì vinh quang của Danh Ngài mà làm.

∗ Đọc Kinh Thánh trong ba năm: Khải Huyền 16.

Văn Phẩm Nguồn Sống: https://www.vpns.org/dang-hien