“Ngợi khen Đức Chúa Trời, Cha Đức Chúa Giê-xu Christ chúng ta, Ngài đã xuống phước cho chúng ta trong Đấng Christ đủ mọi thứ phước thiêng liêng ở các nơi trên trời” (Ê-phê-sô 1:3).
Câu hỏi suy ngẫm: Nguyên nhân nào khiến những tín hữu Cô-rinh-tô kiêu ngạo cho rằng mình hơn người khác? Sứ đồ Phao-lô đã làm gì để loại trừ sự khoe khoang và giúp họ trở lại sống đúng? Những biểu hiện nào cho thấy bạn cũng giống như các tín hữu Cô-rinh-tô?
Dù không trực tiếp nói ra niềm tự hào rằng mình hơn những anh em khác, song những tín hữu tại Cô-rinh-tô đã có những tư tưởng kiêu ngạo khi hãnh diện xưng nhận: “…Ta là môn đồ của Phao-lô; ta là của A-bô-lô; ta là của Sê-pha, ta là của Đấng Christ” (1:12). Chính vì họ tự cho rằng mình thuộc về một lãnh đạo giỏi hơn, thuộc linh hơn, nên họ cảm thấy mình tốt hơn, thiêng liêng hơn, khôn ngoan hơn nhiều anh em khác, dẫn đến tinh thần kỳ thị và chia rẽ nhau. Song Sứ đồ Phao-lô đã dùng ba câu hỏi trong câu 7, là những câu hỏi ai cũng thấy rõ câu trả lời, để loại trừ mọi sự khoe khoang của họ.
Mở đầu bức thư thứ nhất của Sứ đồ Phao-lô gửi cho Hội Thánh Cô-rinh-tô, ông đã nhẹ nhàng nhắc nhở họ rằng trong Đức Chúa Giê-xu Christ họ được nhận lãnh dư dật mọi sự ban cho của Đức Chúa Trời (1:4-5). Và trong ba câu hỏi này, ông nhấn mạnh một lần nữa rằng những điều họ đang có đều là do Đức Chúa Trời ban cho. Nếu đã như vậy, thì tại sao trong tư tưởng, trong thái độ, và hành động của họ lại trở nên khoe khoang về sự khôn ngoan, kiêu ngạo về những điều đã được nhận lãnh từ Đức Chúa Trời. Vì hiểu sai Lời Chúa nên họ đã so sánh hơn thua với anh em, rồi chia rẽ lẫn nhau.
Chúng ta cũng như thế, nhiều lúc chúng ta vẫn tỏ ra là mình tốt hơn, thuộc linh hơn anh chị em mình, nên không thích ngồi chung một băng ghế để thờ phượng Đức Chúa Trời; không muốn nói chuyện hay nở một nụ cười chào hỏi vì thấy anh chị em mình thấp kém, tội lỗi; không chấp nhận đứng chung trong ban ngành để sinh hoạt… Khi sống như vậy, chúng ta đã quên mất địa vị của mình chỉ là tội nhân trước mặt Đức Chúa Trời, và cũng là người được hưởng các thứ phước thiêng liêng của Ngài như anh chị em mình (Ê-phê-sô 1:3). Chúng ta chẳng có điều gì để phân biệt giữa mình với người khác, song chúng ta lại tự cho mình quyền để nhận định, đánh giá, đoán xét anh chị em trong gia đình đức tin. Hãy xem những câu hỏi mà Sứ đồ Phao-lô đã hỏi những tín hữu tại Cô-rinh-tô như là lời chất vấn dành cho chúng ta “…Ngươi há có điều chi mà chẳng đã nhận lãnh sao? Nếu ngươi đã nhận lãnh, thì sao còn khoe mình như chẳng từng nhận lãnh?”
Bạn thường làm gì khi có những suy nghĩ đánh giá người khác xuất hiện trong tâm trí?
Kính lạy Đức Chúa Trời! Xin giúp con luôn ghi nhớ địa vị và những điều mà con đang sở hữu hoàn toàn do con nhận lãnh được từ nơi Ngài, để con không lên mình kiêu ngạo và không tự cho rằng mình tốt hơn anh em trong gia đình đức tin.
Đọc Kinh Thánh trong ba năm: Phục Truyền 29.
Văn Phẩm Nguồn Sống: https://www.vpns.org/dang-hien