Mác 1:21-39

21 Kế đó, đi đến thành Ca-bê-na-um; nhằm ngày Sa-bát, tức thì Đức Chúa Jêsus vàonhà hội, khởi dạy dỗ tại đó. 22 Chúng đều cảm động về sự dạy dỗ của Ngài, vì
Ngài dạy như có quyền phép, chớ chẳng phải như các thầy thông giáo đâu.

23 Vả, cũng một lúc ấy, trong nhà hội có người bị tà ma ám,

24 kêu lên rằng: Hỡi Jêsus, người Na-xa-rét, chúng tôi với Ngài có sự gì chăng? Ngài đến để diệt chúng tôi sao? Tôi biết Ngài là ai: Là Đấng Thánh của Đức Chúa Trời. 25 Nhưng Đức Chúa Jêsus nghiêm trách nó rằng: Hãy nín đi, ra khỏi người nầy!

26 Tà ma bèn vật mạnh người ấy, cất tiếng kêu lớn, và ra khỏi người.

27 Ai nấy đều lấy làm lạ, đến nỗi hỏi nhau rằng: Cái gì vậy? Sự dạy mới sao! Người nầy lấy quyền phép sai khiến đến tà ma, mà nó cũng phải vâng lời!

28 Danh tiếng Đức Chúa Jêsus tức thì đồn ra khắp cả miền xung quanh xứ Ga-li-lê.

[Bà gia Phi-e-rơ]
29 Vừa ở nhà hội ra, Chúa và môn đồ đi với Gia-cơ cùng Giăng vào nhà Si-môn và Anh-rê.

30 Vả, bà gia Si-môn đương nằm trên giường, đau rét; tức thì chúng thưa với Ngài về chuyện người.

31 Ngài bèn lại gần, cầm tay người đỡ dậy; bịnh rét dứt đi, và người bắt tay hầu hạ.

[Mấy thứ phép lạ]
32 Đến chiều, mặt trời đã lặn, người ta đem mọi kẻ bịnh và kẻ bị quỉ ám đến cùng Ngài.

33 Cả thành nhóm lại trước cửa.

34 Ngài chữa lành nhiều kẻ đau các thứ bịnh, và đuổi nhiều quỉ, chẳng cho phép các quỉ nói ra, vì chúng nó biết Ngài.
35 Sáng hôm sau, trời còn mờ mờ, Ngài chờ dậy, bước ra, đi vào nơi vắng vẻ, và cầu nguyện tại đó.

36 Si-môn cùng đồng bạn đi tìm Ngài. 37 Khi kiếm được thì thưa rằng: Hết thảy đương tìm thầy.

38 Ngài phán: Chúng ta hãy đi nơi khác, trong những làng xung quanh đây, để ta cũng giảng đạo ở đó nữa; vì ấy là cốt tại việc đó mà ta đã đến.

39 Ngài trải khắp xứ Ga-li-lê, giảng dạy trong các nhà hội và đuổi quỉ.

Bản truyền thống hiệu đính:
Đức Chúa Giê-xu cùng các môn đồ đến thành Ca-bê-na-um.
Nhân ngày sa-bát, Ngài liền vào nhà hội và bắt đầu giảng dạy. Mọi người đều kinh ngạc về sự dạy dỗ của Ngài, vì Ngài dạy một cách có thẩm quyền, chứ không
như các thầy thông giáo.
Ngay lúc đó, trong nhà hội có một người bị uế linh ám, la lớn: “Giê-xu người Na-xa-rét ơi, việc của chúng tôi liên can gì đến Ngài? Ngài đến để diệt chúng tôi sao? Tôi biết Ngài là ai, là Đấng Thánh của Đức Chúa Trời.” Nhưng Đức Chúa Giê-xu nghiêm trách nó: “Im ngay! Hãy ra khỏi người nầy!”
Uế linh vật mạnh người ấy, thét lên một tiếng rồi ra khỏi. Mọi người đều kinh ngạc đến nỗi họ bàn tán với nhau: „Chuyện gì vậy? Một giáo huấn mới đầy thẩm quyền! Ngài ra lệnh cho cả tà linh, và chúng cũng phải tuân theo!“ Danh tiếng Đức Chúa Giê-xu lập tức lan truyền ra khắp vùng phụ cận Ga-li-lê.
Vừa ra khỏi nhà hội, Đức Chúa Giê-xu cùng với Gia-cơ và Giăng vào nhà của Si-môn và Anh-rê. Bà gia của Si-môn đang bị sốt nằm trên giường. Họ liền thưa với Ngài về bệnh trạng của bà. Ngài đến gần, cầm tay đỡ bà dậy; bà hết sốt và bắt đầu phục vụ mọi người.
Chiều tối, khi mặt trời vừa lặn, người ta  đem tất cả những người bênh tật và bị quỉ ám đến với Đức Chúa Giê-xu. Cả thành tụ họp trước cửa. Ngài chữa lành nhiều người đau yếu mắc đủ các chứng bệnh khác nhau, và đuổi nhiều quỷ, nhưng không cho phép quỷ lên tiếng vì chúng biết Ngài là ai.  Sáng hôm sau, khi trời vẫn còn tối, Ngài đã thức dậy, bước ra, đi vào nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó. Si-môn cùng các bạn đi tìm Ngài. Khi đã gặp được Ngài, họ thưa: “Mọi người đang tìm thầy.” Nhưng Ngài phán với họ:
“Chúng ta hãy đi nơi khác, vào những làng quanh đây để Ta còn giảng dạy ở đó nữa; vì đây chính là ly do mà Ta đã đến.” Ngài đi khắp miền Ga-li-lê, rao giảng
trong các nhà hội và đuổi quỷ.

Cái gì chờ đợi quí ông bà anh chị ngày hôm nay? Trong lịch làm việc của quí vị có nhiều cuộc hẹn không? Phải chăng thì giờ của quí vị quá ít so với số công việc bề bộn. Vì có quá nhiều việc để làm nên thường vào buổi tối chúng ta bị kiệt lực. Thời giờ đầy kín cả nhưng chúng ta thấy mình trống rỗng. Nhưng cũng có những ngày chúng ta thấy thời giờ như được đầy tràn. Những giờ phút được khắc ghi bằng những cuộc gặp gỡ phước hạnh, được giúp đỡ bất ngờ hay được cùng trải qua những giờ phút tương thông đầy tin cậy. Những ngày đó thật đáng nhớ và thật quí báu.
Hôm nay tác giả Phúc Âm Mác mô tả một ngày trong cuộc sống của Chúa Giê-xu. Một ngày tràn đầy vì nhiều người đến gặp Ngài và chờ đợi nơi Ngài đến nỗi người ta có cảm tưởng là quá nhiều! Thế nhưng đó là một ngày tràn đầy và phước hạnh. Buổi sáng Chúa Giê-xu đến Nhà Hội và giải nghĩa lời Kinh Thánh. Một việc làm hoàn toàn bình thường như Ngài vẫn thường làm trong ngày Sa-bát hay ngày Chúa nhật. Nhưng lần nầy khác hẳn. Bởi vì người đang nói đó không phải là một con người nói về Thiên Chúa, mà là chính Thiên Chúa đang phán. Lời Ngài chạm đến lòng mỗi con người – từ người có tấm lòng đầy khát khao cho đến những kẻ tâm linh bị trói buộc.
Chống đối khởi sự bùng lên. Điều ác bị lột trần và hết hiệu lực. Nước của Đức Chúa Trời đã trở thành hiện thực.
Khi Chúa Giê-xu về nhà Phi-e-rơ để ăn trưa, Ngài đã đến với mẹ vợ của ông đang ốm và chữa lành cho bà.
Buổi chiều những người bị bệnh được đưa đến với Ngài cũng đều được chữa lành cả. Nước Đức Chúa Trời đã trở thành hiện thực trong lòng thương xót và trong
niềm vui. Chúa Giê-xu để cho những người khốn khổ làm phiền Ngài. Chúa không làm việc quá sức. Ngài hành động bằng quyền năng. Quyền năng đó do đâu mà có?
Mác cũng nói cho biết điều đó, và không phải chỉ kể ra là một chi tiết nhỏ.
Chúa Giê-xu rút vào trong thinh lặng. Từ chỗ lắng nghe thúc đẩy cho Ngài hành động. Phải chăng việc lắng nghe tiếng Chúa cũng chính là nguồn năng lực cho tôi, để từ đó tôi có thể sống và quyết định? Tôi có để thì giờ biệt riêng cầu nguyện trước một lịch làm việc đầy ngập không? Tôi có để Chúa làm phiền mình không? Và có xem trọng quyền năng của Ngài trong cái ngày ấy hay không?

Miệng con tôn cao ngàn lần danh Chúa của đất trời,
Đấng bẻ gãy ách tội lỗi của con và phó chính Ngài chuộc tội cho con. Ngài đã đến trong nước của tội lỗi, đưa chúng con ra khỏi sự tù đày. Huyết của Ngài làm sạch mọi tội cho chúng con. Chúng con không còn sống trong sự nô lệ nữa!

Andrea Solbrig
Chuyển ngữ: Ngọc Phỉ Túy