Kinh Thánh: Truyền Đạo (Ecclesiastes) 12:13-14
Chúng ta hãy nghe lời kết của lý thuyết nầy: Khá kính sợ Ðức Chúa Trời và giữ các điều răn Ngài; ấy là trọn phận sự của ngươi. Vì Ðức Chúa Trời sẽ đem đoán xét các công việc, đến đỗi việc kín nhiệm hơn hết, hoặc thiện hoặc ác cũng vậy.

Vua Sa-lô-môn được xem là vị vua khôn ngoan nhất trên trần gian này, “vô tiền khoáng hậu” nghĩa là từ trước chưa bao giờ có và về sau cũng sẽ chẳng có ai sánh bằng ông. Đức Chúa Trời ban phước cho ông của cải giàu có, uy quyền lừng lẫy, chẳng thiếu thốn gì cả. Tuy nhiên, không phải vì những điều đó mang lại cho ông sự thỏa lòng về cuộc đời của mình đâu. Ông nói rằng tất cả mọi sự khôn ngoan, giàu có, tri thức đều là hư không theo luồng gió thổi. Cuộc đời con người được Đức Chúa Trời ban cho Sa-lô-môn nhiều thứ để hưởng thụ nhưng rồi cũng chỉ là hư không mà thôi. Sau khi giải luận mọi sự về cuộc đời con người và những gì con người tận hưởng trên trần gian này, vua Sa-lô-môn để lại một kết luận cho hết thảy mọi sự, gồm tóm trong những điểm chính sau đây: Giữ lòng kính sợ Đức Chúa Trời và giữ theo điều răn của Ngài là trọn phận sự của đời sống của một con người. Cuối cùng Đức Chúa Trời sẽ mang con người đến trước ngai phán xét của Ngài về những hành động con người đã làm trong lúc còn sống trong xác thịt. Qua lời kết đầy khôn ngoan này của vua Sa-lô-môn, chúng ta thấy được những điểm quan trọng như sau:

1. Cốt lõi của đời sống con người tựu trung lại trong mối quan hệ giữa con người với Đức Chúa Trời. Thông thường trong đời sống, chúng ta chỉ thấy được mối quan hệ của chính mình với con người chung quanh, từ những người thân cật ruột cho đến bạn bè. Ít ai quan tâm đến hay nói đến mối quan hệ giữa chúng ta với Đức Chúa Trời. Nhưng vì Đức Chúa Trời là Đấng tạo dựng nên mỗi chúng ta, cho nên cuối cùng của cuộc đời con người, chúng ta sẽ phải trở về với Đức Chúa Trời và bước vào trong mối quan hệ với chính Ngài cách đầy trọn, trong đó bổn phận của chúng ta đối với Đức Chúa Trời nằm ngay trong trọng tâm của mối quan hệ này. Tất cả những bổn phận của chúng ta đối với nhau trên trần gian này cũng chỉ nhằm phản ảnh bổn phận của chúng ta đối với Đức Chúa Trời và mối quan hệ giữa chúng ta với nhau nhằm bổ sung và làm tăng trưởng mối quan hệ giữa chúng ta đối với Chúa. Khi chúng ta bước vào trong mối quan hệ đầy trọn giữa chúng ta đối với Đức Chúa Trời, thì tự động mối quan hệ giữa người và người với nhau sẽ hòa tan và tiêu biến trong mối quan hệ giữa con người với Đức Chúa Trời. Vì thế, muốn xây đắp mối quan hệ giữa chúng ta với Đức Chúa Trời trong tương lai, thì trong hiện tại chúng ta phải biết xây đắp mối quan hệ giữa chúng ta với nhau dựa trên tiêu chuẩn của mối quan hệ và bổn phận giữa chúng ta với Chúa.

2. Bổn phận của con người với Đức Chúa Trời được đánh giá và thẩm định qua hai điều: lòng kính sợ Đức Chúa Trời và việc tuân giữ điều răn của Ngài. Lòng kính sợ Đức Chúa Trời là sự suy phục của tấm lòng ở trên trong, để cho Ngài làm chủ và chi phối toàn bộ đời sống của chúng ta. Nhưng việc tuân giữ điều răn của Đức Chúa Trời là sự bày tỏ ra bên ngoài của lòng kính sợ Đức Chúa Trời nằm tận bên trong. Nếu một người không có lòng kính sợ Đức Chúa Trời thì cũng chẳng bao giờ vui lòng tuân giữ điều răn của Ngài. Chính vì thế, việc chúng ta tuân theo điều răn của Chúa là thước đo lòng kính sợ Đức Chúa Trời của mỗi đời sống chúng ta. Người càng kính sợ Chúa bao nhiêu, người đó càng muốn sống vâng giữ theo điều răn của Ngài bấy nhiêu.

3. Nhưng làm thế nào có thể biết được hành động của mỗi chúng ta là đúng đắn? Chỉ có một mình Đức Chúa Trời mới có thể đoán xét và thẩm định việc làm bên ngoài của con người và những gì xảy ra trong tâm trí và tấm lòng bên trong của họ. Sẽ có một ngày Đức Chúa Trời đem mọi việc ra trong ánh sáng của Ngài để đoán xét, ngay cả những điều kín nhiệm nhất, thiện hay ác cũng như nhau. Sự phán xét của con người có thể lầm lẫn và chúng ta có thể đánh lừa người khác về hành động của mình. Nhưng Đức Chúa Trời chẳng bao giờ bị chúng ta đánh lừa và sự phán xét của Đức Chúa Trời chẳng bao giờ nhầm lẫn, vì “Đức Chúa Trời chẳng xem điều gì loài người xem; loài người xem bề ngoài, nhưng Đức Giê-hô-va nhìn thấy trong lòng” (1 Sa-mu-ên 16:7b). Chân lý này vừa mang lại cho chúng ta niềm vui lẫn sự sợ hãi. Nếu một người có lòng kính sợ Đức Chúa Trời và giữ theo điều răn của Ngài, người đó sẽ chẳng giờ rúng động vì phản ứng của người khác đối với mình và sự nhận xét hay chỉ trích của con người dành cho mình. Nhưng nếu việc làm của một người không xuất phát từ lòng kính sợ Đức Chúa Trời thì đó là một hiểm họa cho người đó vì “không chóng thì chày,” “không sớm thì muộn” Đức Chúa Trời cũng sẽ phơi trần mọi việc ra ánh sáng để phán xét.

Cuộc sống của chúng ta trên trần gian này rất ngắn ngủi, tạm bợ nhưng nó được nối liền với cõi đời đời bằng những sợi dây của hành động và lời nói của chúng ta. Tất cả những gì trong hiện tại sẽ liên hệ đến tương lai. Những gì xảy ra trong lòng của chúng ta sẽ liên hệ đến hành động bên ngoài của chúng ta. Đức Chúa Trời sẽ đem mọi sự thiện hay ác ra để phán xét. Thế thì bổn phận của chúng ta là kính sợ Đức Chúa Trời và giữ theo điều răn của Ngài. Những điều này sẽ chi phối và bày tỏ ra bên ngoài trong bổn phận và mối quan hệ giữa chúng ta với những người chung quanh mình.

Cầu nguyện:

Lạy Chúa, xin cho con biết rằng những ngày của cuộc đời mình thật là ngắn ngủi, bổn phận của con chẳng có gì khác hơn là sống kính sợ Chúa và tuân giữ theo điều răn của Ngài mỗi ngày. Xin Chúa Thánh Linh giúp con xây dựng và tài bồi cho mối quan hệ và bổn phận của con đối với chính Chúa qua mối quan hệ và bổn phận của con đối với những người chung quanh và tha nhân. Xin cho con làm mọi việc chỉ vì lòng kính sợ Chúa và yêu mến Ngài mà thôi. Amen!

Alliance Theological College